Tôn Bặc Phương cho người của Tôn gia dọn ra ngoài! Đông, Tây, Bắc đại viện cùng với Tôn Huyền Nhiên có ý tưởng giống nhau…Sau khi ra khỏi Tôn gia tất cả mọi người trong đại viện vẫn ở cùng một chỗ như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Chính là không biết tại sao, các tòa nhà lớn ở Cao Lăng thành như là đã cùng hẹn trước! Một khoảng thời gian đã cho người thuê hết… Hơn nữa một năm sau mới có thể thu hồi.
Mà người Tôn gia sao có thể chờ được một năm, bọn họ chỉ có thể tìm những tòa nhà khác nhỏ hơn! Nhưng dư lại những tòa nhà đó chỉ có thể đủ cho một hộ, miễn cưỡng có thể ở lại năm sáu người, còn hạ nhân chỉ có thể tìm tòa nhà khác.
Nhưng nơi khác lại cách một khoảng cách khá xa! Nếu như đột nhiên phát sinh chuyện gì hộ vệ muốn đến ứng cứu thật sự không thể kịp lúc. Thật là làm cho bọn họ sầu đến chết.
Cuối cùng, qua thương lượng, mọi người vẫn là chỉ có thể tách ra.
Tôn Thư nghe thấy tin tức này, cười lạnh một tiếng! Khi cậu nhận được thư từ hoàng thành đưa tới thì tất cả các tòa nhà ở cao lăng thành đều bị cậu thuê hết! Cho nên, Tôn gia muốn chiếu cố lẫn nhau căn bản là không có khả năng, cũng không có khả năng để bọn họ một ngày được an ổn.
Ở Tôn gia vào ở vào lúc ban đêm, Tôn Thư phái người quấy rầy người của Tôn gia! Hơn nữa, liên tục quấy rầy năm, sáu ngày, làm cho mỗi người Tôn gia tâm đều hoảng, bức cho người của mỗi đại viện chen nhau ở trong một tòa nhà nhỏ hẹp, để hộ vệ bảo hộ.
Tôn Thư sau khi đạt được mục đích thì không có tâm trí đâu rảnh rỗi đi quản bọn họ! Dù sao thì người nhiều chuyện thị phi cũng nhiều, để tự bọ họ gây rối lẫn nhau.
Còn cậu mỗi sáng chỉ cần chuyên tâm theo Hắc Nguyên Dực học tập luyện kiếm là được! Buổi chiều thì đem Đản Đản đi thăm cha mẹ cậu.
Có đôi khi đi đến Thanh phủ, Tôn Tiền Thanh vừa lúc đang dạy Tôn Hi huyền thuật, Tôn Thư liền thuận tiện cho Đản Đản đi theo bọn họ cùng nhau học tập mà cậu liền cùng Quản Đồng chờ ở một bên nhìn.
Quản Đồng nhìn Đản Đản ôn nhu cười: “Đản Đản thật thông minh! Học một lần liền hiểu.”
.
“Nương! Người cũng không nhìn xem đó là con của ai. ” Tôn Thư cười đắc ý.
Theo sau, ánh mắt định ở trên người Quản Đồng: “Nương! Người thật sự không thể khôi phục linh lực sao?”
Cậu một bên nói một bên nắm lấy tay Quản Đồng, thừa cơ bắt mạch cho Quản Đồng, thậm chí lén lút đem linh lực chuyển vào trong thân thể Quản Đồng! Sau đó cậu phát hiện linh điền của nương mình là hoàn hảo không tổn hao gì, nói cách khác trong cơ thể nương còn có linh lực.
Tôn Thư đáy mắt hiện lên một mạt khó hiểu.
Chính là, vì cái gì cậu không cảm nhận được linh lực của nương?
Quản Đồng ngẩn ra, cười khổ, lắc lắc đầu: “Đều đi qua nhiều năm như vậy, đã quen làm một người bình thường.”
“Nương, ngươi có nghĩ tới, người thường thọ mệnh so thuật sư ngắn hơn, cũng so thuật sư già nhanh hơn, chẳng lẽ nương không muốn cùng cha bạch đầu giai lão sao?”
Quản Đồng cười vỗ vỗ mu bàn tay cậu, trấn an nói: “Cái này con không cần lo lắng, ta sẽ sống được rất tốt, con xem dung mạo của ta nên biết ta cùng thuật sư giống nhau, không giống người thường dễ dàng già như vậy.”
”Nhưng mà……”
Quản Đồng cắt ngang: “Thư nhi! Ta biết con tốt với ta, không muốn tổ phụ cùng tổ mẫu khinh thường ta… Nhưng là, ta thật sự đã không thể sử dụng huyền thuật.”
Tôn Thư nhíu mày: “Chúng ta đã rời đi Tôn gia! Ta không quan tâm tổ phụ cùng tổ mẫu thấy thế nào?! Ta chỉ là lo lắng an nguy của người nếu có huyền thuật thì có năng lực tự bảo vệ mình, ta cũng không cần sợ ngài bị khi người bị khi dễ.”
Ngẫm lại đời trước, nương của cậu ngay cả thị vệ bên người của Nguyễn Trì Tranh cũng đánh không lại, cuối cùng còn bị……”
Quản Đồng cười nói: “Có cha ngươi, ai dám khi dễ ta a.”
“Những việc này nói không chừng.” Tôn Thư nắm chặt nắm tay, mặt trầm xuống: “Nương! Ta cũng không gạt ngươi, ta mới vừa trộm đưa linh lực vào trong thân thể của người, nhận thấy được linh điền của người hoàn toàn không tổn hao gì, thuyết minh linh lực cùng tu vi của người vẫn còn. ”
Nếu là như thế… Đời trước, nương vì cái gì thà rằng bị người cưỡиɠ ɧϊếp, cũng không dùng linh lực phản kháng?
Quản Đồng sửng sốt, thở dài: “Con nói không sai! Linh lực cùng tu vi của ta đều còn nhưng là trong cơ thể ta bị hạ phong ấn, căn bản không thể sử dụng huyền thuật… Chuyện này cha con cũng biết! Còn chuyện khác, con cũng đừng hỏi.”
Tôn Thư vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ không thể giải sao?”
Quản Đồng nhìn về phía phương xa, lẩm bẩm nói: “Người kia đã phong ấn thì không người nào có thể giải.”
“Là ai?”
Quản Đồng không nói chuyện nữa.