Chương 2
===============
Sau khi Cố Kiêu Dương về nhà, liền la lối khóc lóc, chơi xấu làm nũng các loại kỹ năng đều dùng tới, rốt cuộc khiến Cố Sùng Uyên lên tiếng. Chỉ cần bảo đảm quen một lượt nội trú, không đòi về nhà, thì có thể duy trì nội trú.
Này nhìn như yêu cầu đơn giản, nhưng với Cố Kiêu Dương lại khó khăn, hắn vốn định chính là thời điểm muốn ăn chơi nên đi hai ngày, nếu muốn về nhà ăn cơm thì liền về nhà. Nhưng nghe ý tứ của lão ba nhà mình là nội trú hay ở nhà, hai chỉ chọn một, chẳng nhẽ là trừ khi nghỉ còn lại đều chưa về.
Thật là cáo già mà.
Cố Kiêu Dương từ sinh ra đến bây giờ, từ trước đến nay là cơm bưng nước rót, mười ngón không dính nước, vừa rồi kịch liệt thuyết phục, hắn đều đề cao tự lập tự cường, kết quả chính là bị chính ba mình lấy để phản công.
Nhưng hắn vẫn khẽ cắn môi đồng ý, thời gian bắt đầu là từ tuần sau. Này cũng cho hắn một cái cơ hội thở dốc, vừa lúc tính toán nên làm cái gì bây giờ.
“Giặt áo quần, phơi áo quần, xếp hàng mua cơm, tự rời giường.....” Cố Kiêu Dương trước lúc ngủ nhẩm hết khó khăn khi nội trú, nhưng không thể nghĩ được biện pháp giải quyết, việc đơn giản như giặt áo quần, đưa hết áo quần trong một tuần mang về nhà giặt, cách này thấy thế nào cũng không chút quan hệ với tự lập tự cường.
Trước khi mà suy nghĩ quá nhiều dẫn tới hậu quả chính là, lúc rời giường, Cố Kiêu Dương có chút buồn ngủ, thậm Cố Tử Kỳ tốn nhiều thời gian hơn bình thường mới lôi hắn rời giường.
Thẩm Thanh vừa đến phòng học đã thấy mái tóc đen xõa trên mặt bàn, mềm mại lại nhu thuận, làm người ta không nhịn được muốn chạm nhẹ một phen.
Ý tưởng này nảy ra quá mức đột nhiên, Thẩm Thanh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chỉ quăng ý nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó nhẹ nhàng vào chỗ ngồi. Sờ ngăn kéo đã có đủ phần sách giáo khoa được phân phát, treo cặp sách ở ghế. Nhìn xung quanh không có việc gì, liền tranh thủ còn sớm đọc thời khóa biểu mới được thông báo.
Cố Kiêu Dương ngủ đến tiếng chuông tiết thứ nhất vang lên mới tỉnh lại, chỉ thấy đầu óc hỗn độn, theo bản năng nghiêng phải nhìn nhìn, cũng chỉ thấy sườn mặt của Thẩm Thanh đang nghiêm túc đọc sách, và chiếc cặp nửa cũ nửa mới treo phía sau.
Cặp sách? Đều ở nội trú còn muốn mang thêm sách vở sao? Có điểm kỳ quái, Cố Kiêu Dương nhìn quanh một vòng, cũng không thấy những người khác có mang cặp sách vào phòng học. Không đợi hắn suy nghĩ, thầy giáo đã vào phòng học, chuẩn bị cho tiết dạy.
Tiết thứ nhất là tiếng Anh, trung học Sùng Dương rất coi trọng giáo dục tiếng Anh, các khóa tiếng Anh hầu hết là sử dụng hoàn toàn tiếng Anh dạy học. Điều này đối Thẩm Thanh mà nói, hoàn toàn không thể thích ứng. Một quyển sách tiếng Anh đơn giản lại thành một quyển sách đầy gian nan, hắn có thể biết nghĩa của mỗi từ đơn, nhưng không thể biết thầy giáo đang nói cái gì, hay yêu cầu làm hắn làm cái gì. Thẩm Thanh không muốn chịu thua, rồi lại thành thật cảm giác được sự chênh lệch.
Đột nhiên, một bàn trắng nõn vươn tới, đồ vật lành lạnh áp sát vào lỗ tai, theo sau đó bên tai vọng lên tiếng phổ thông, tựa như đang phiên dịch lời thầy giáo giảng bài bằng tiếng Anh.
Thẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Cố Kiêu Dương, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Cố Kiêu Dương một tay chống mặt, nghiêng người nhìn hắn, nói: “Không phải cứ như vậy là nghe hiểu rồi sao?”
Vào thời điểm đọc tên lớp ngày hôm qua, giáo viên chủ nhiệm cố ý dặn dò Thẩm Thanh là học sinh mới chuyển trường tới, hy vọng mọi người chiếu cố. Cố Sùng Uyên không chỉ một lần đối với Cố Kiêu Dương kể rõ rằng năm đó đã gian khổ cầu mong được đi học. Nếu như không có người hảo tâm giúp đỡ, sẽ không có khả năng đạt được thành tựu như vậy, nên năm thứ hai sau khi sáng lập trường học liền có chương trình tuyển chọn học sinh bên ngoài qua khảo thí như vậy. Cố Kiêu Dương tuy rằng được nuông chiều, nhưng dưới ảnh hưởng của Cố Sùng Uyên, đối với học sinh gian khổ có lòng cầu học thì vài phần kính nể.
“Cảm ơn, tan học tớ sẽ trả cậu.” Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.
Ngay từ đầu hắn định cự tuyệt, nhưng là đối diện với ánh mặt của Cố Kiêu Dương, lời nói cự tuyệt đến đầu môi vẫn không nói nên lời. Đôi mắt sáng ngời, không có khinh thường, không có bố thí, không có đồng tình, cái gì đều không có, sạch sẽ, toàn bộ thấu thấu, phảng phất chuyện này chỉ là việc đơn giản.
“Không cần, cho cậu mượn,” Cố Kiêu Dương chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Tớ còn có một cái, đây là một đôi.”
“Tuy nhiên có chuyện cậu có thể giúp tớ, mỗi ngày, mang nó về nạp điện, sau đó đưa đây, tớ rất dễ quên, hôm nay vẫn là anh trai cất trong bao tớ mới biết được.” Nói xong, liền nhét đầu nạp điện vào tay Thẩm Thanh, cũng mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, cuối cùng còn dặn dò một câu: “Cậu đừng quên!”
Cố Kiêu Dương cũng không phải thuần túy khiến Thẩm Thanh yên tâm thoải mái nhận lấy tai nghe mới đề xuất yêu cầu này, quả thực bẩm sinh trí nhớ của cậu không tốt. Đặc biệt là việc nhỏ thông thường, luôn vứt bừa bãi, thường xuyên quên mang tai nghe sau đó giương mắt nhìn. Nên xem ra, dùng một cái tai nghe để giải quyết một việc phiền lòng nhỏ, chính mình không lời cũng không lỗ.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh biết đến loại phương pháp này, hỗ trợ nạp điện thì có thể đổi một cái tai nghe, nghĩ dù sao đều là mình kiếm hời, huống chi tai nghe này vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ. Hắn lại nhìn Cố Kiêu Dương thêm vài lần, nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng.
Từ nay về sau, hai ngày trôi qua không có việc gì. Mỗi ngày Thẩm Thanh cũng tận lực, tận tâm sạc điện tai nghe, quan hệ giữa bọn họ nhờ vậy mà tiến thêm một bước, nhưng cũng vậy, không tiến thêm bước nào nữa.