Sắc Màu Ấm

Chương 58: Mất khống chế (H)

Trần Giới không nghĩ rằng buổi tối ngày hôm nay, anh ta ngồi nghe Dịch Tu Văn kể về quá khứ của anh với Tô Lạn. Nói cách khác, Trần Giới không nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày ngồi bên cạnh Dịch Tu Văn, sánh vai nhau cùng hút thuốc, nhìn anh nhớ lại quá khứ với biểu tình phức tạp. Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, ngày đó ở bên cạnh Tô Lạn nghiễm nhiên trở thành người bạn như không phải là một người khác giới, cho nên cô mới không hề giữ lại chuyện gì kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện xưa của mình cùng với Dịch Tu Văn.

Mà ở nơi này, Dịch Tu Văn coi anh ta như một người chẳng có gì uy hϊếp tới anh, cho nên mới có thể kể lại chuyện cũ. Mỗi người đều là người thông minh, từ lúc Tô Lạn xảy ra chuyện cho tới bây giờ, Trần Giới đã gọi điện cho Dịch Tu Văn, anh đã biết rõ vị trí của Trần Giới.

Dịch Tu Văn cũng đã hiểu.

Con người Trần Giới rất tốt, ôn hoà, có chừng mực, không trách Tô Lạn ở chung thân cận như vậy. Anh và Tô Lạn cũng có ý nghĩ như nhau.

────────────

Năm cuối cấp, bầu không khí học tập xung quanh đã thay đổi, ngày thường mấy tên cà lơ phất phơ bây giờ cũng vùi đầu vào đọc sách, tất nhiên những người này không bao gồm Diệp Thanh. Nghỉ hè năm đó, anh ta và Bạch Mân quan hệ rất tốt, từ bạn giường mập mờ trong sương trở thành bạn gái. Diệp Thanh hưng phấn tới nỗi mỗi ngày tan học đều không thấy bóng dáng, đừng nói là cuối tuần.

"Anh nghĩ xem Diệp Thanh lần này có phải nghiêm túc không?".

Lần đầu hai người thân mật trong trường học, Tô Lạn ngồi trên đùi Dịch Tu Văn, miệng ngậm cây kẹo mυ'ŧ tay đưa lên che lại ánh nắng. Chói mắt, ánh mặt trời chiếu qua khe hở ngón tay luồn ra, lòng bàn tay ấm áp dường như nắm lại có thể bắt được ánh sáng. Thích thú lười biếng vào giờ nghỉ trưa, đối với việc học thì đây là khoảng thời gian xa xỉ.

Dịch Tu Văn nở nụ cười:

"Em nghĩ lại xem, mình hỏi câu này lần thứ bao nhiêu rồi?"

Mỗi lần Diệp Thanh thay bạn gái cô lại hỏi một lần, không đếm được đây là lần thứ mấy. Tô lạn hếch mũi, bỏ kẹo mυ'ŧ trong miệng ra nói:

"Ai bảo cậu ta lần nào yêu đương cũng ra vẻ si tình, với ai cũng đều như nghiêm túc, ai cũng giống nhau". Dịch Tu Văn nhìn cô liếʍ đôi môi no đủ, nhìn qua ngon hơn so với kẹo mυ'ŧ nhiều.

Cùng người mình thích trải qua thanh xuân là điều thật thú vị, nhưng thời gian của thanh xuân cũng rất quý giá, Dịch Tu Văn vẫn luyến tiếc phải lãng phí khoảng thời gian này, thiên thời địa lợi nhân hoà, không làm việc gì khác thì thật là đáng tiếc.

"Anh ta không phải là kẻ si tình." Dịch Tu Văn nói, bóp cằm cô rồi hôn lên.

Là vị dâu tây, rất ngọt.

Giờ phút này Tô Lạn là cây kẹo mυ'ŧ của anh, anh liếʍ láp mυ'ŧ vào, từ trên môi xuống ngực:

"Anh làm gì đấy..." Ban ngày ban mặt, còn đang ở trong trường học.

"Chưa ở trong trường làm chuyện này bao giờ..." Anh cởi nút áo sơ mi và váy của cô, tay chui vào trong duỗi ra sau lưng, ngựa quen đường cũ cởi áσ ɭóŧ ra.

"Muốn thử xem sao"

Tô Lạn hở ra một hơi, giữ lấy chiếc áσ ɭóŧ đang sắp bị cởi ra: "Sẽ có người đến".

"Giờ nghỉ trưa, ai sẽ tới đây?" Anh cúi đầu mυ'ŧ một cái vào bên vυ' mềm mại, lưu lại một vệt đỏ ửng sau đó liền tan đi. Có thể do da cô trắng nõn và mịn màng, dùng lực một chút sẽ lưu lại dấu vết, bởi vì chuyện này nên đã bao lần Tô Lạn cáu với anh. Cô gái nhỏ, lúc nào cũng sợ bị lộ những dấu hôn ái muội.

Nâng mông cô lên, làm cô khoá ngồi trên người mình, một tay bóp eo một tay xoa nắn đôi vυ', môi cùng nhau dây dưa. Lúc rời ra kéo theo một sợi chỉ bạc, dưới ánh mặt trời dâng lên một tầng ám muội.

"Muốn anh liếʍ không?" Âm thanh khàn khàn, cố ý quyến rũ.

"Ừm.." Thân mình của Tô Lạn, lúc này đã nhuốm đầy du͙© vọиɠ trước mắt anh. Dịch Tu Văn cong cong khoé miệng, cúi đầu ngậm lấy một bên đầṳ ѵú. Chốc lát sau bị anh liếʍ vào mυ'ŧ mát lung linh nước miếng, giống như lúc nãy cô mυ'ŧ que kẹo. Bàn tay tiến vào giữa hai chân, đoán được nơi này đã ướt nhẹp. "Nước nhiều quá" Anh nói.

Tô Lạn có thể cảm nhận được tay anh đang nhẹ nhàng tách ra hai mảnh môi âʍ ɦộ, đưa một ngón tay vào, chậm rãi đẩy mạnh. Cô thoải mái rên lên một tiếng, ưỡn ngực đưa đầṳ ѵú vào trong miệng anh, ngón tay trong cơ thể đưa đẩy, nước xuân chảy ra nhiều hơn, vang vọng toàn là tiếng nước, Dịch Tu Văn ngậm vυ' cô cũng vang lên tiếng mυ'ŧ mát, còn dưới thân thì bị anh đảo loạn thành một dòng sông.

Thật là thoải mái... Tô Lạn ôm đầu anh, thân mình ưỡn eo cưỡi lên hùa theo động tác ngón tay đang ra vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Dịch Tu Văn cười trầm thấp, hung hăng mυ'ŧ vào môi cô:

"Đừng chảy nữa, nước sắp ướt hết quần anh, chút nữa còn phải đi học đấy".

Tuy anh nói như vậy nhưng ngón tay vẫn ra vào đón ý hùa theo cô, ngón tay ở trong cơ thế không ngừng thăm dò, nhớ lại trong trí nhớ sờ vào một điểm nhỏ ướt mềm nhô lên. Tô Lạn giơ tay lên, há mồm thở dốc, thân mình đưa đẩy nhanh tốc độ, ngâm nga không ngừng. Chỉ một ngón tay đi vào, cảm nhận được tiểu huyệt phấn nộn gắt gao bao vây lấy nó, Dịch Tu Văn đang vất vả nhịn muốn đổi thành của anh đi vào, nhưng lại muốn nhìn bộ dáng ý loạn tình mê này của cô.

Thật sướиɠ, thật thoải mái, muốn anh ra vào càng sâu càng nhanh, Tô Lạn cắn môi, đưa đẩy nhanh hơn. Dưới bụng nhỏ toan chướng chồng chất chạm vào sẽ nổ tung, chỉ còn một chút nữa thì anh lại dừng lại, ngón tay rút ra từ trong cơ thể, đứng lên quay lưng cô lại, làm cô ghé vào trên bàn học, tụt qυầи ɭóŧ xuống treo ở đầu gối.

Bị bắt phải dừng lại, Tô Lạn có chút không vui, nghe được âm thanh khoá kim loạn va chạm vào nhau ở phía sau, tai nóng lên, cô nghiêng đầu muốn nhìn động tác này. Cô vẫn luôn thích những vật nam tính của Dịch Tu Văn được cởi bỏ xông ra ngoài như---- hầu kết, cơ bắp trên người, những khi buổi sáng rời giường đều toát ra vẻ đẹp không thể kiềm chế, cô cảm thấy gợi cảm cực kỳ. Bao gồm cả động tác đặc thù khác như xương ngón tay rõ ràng khi anh cởi bỏ dây lưng, xem mãi không chán, lúc nào cũng động tâm.

Thời gian trước, Tô Lạn thích tự mình cởi bỏ dây lưng của anh, cô cố ý làm với động tác chậm chạp, nhìn hầu kết anh lăn lộn, động tác ẩn nhẫn nuốt nước miếng, biểu tình này không muốn cho ai biết, chỉ thuộc về một mình cô.

Đang nghĩ tới nhập tâm, Dịch Tu Văn hung hăng đỉnh vào kéo cô trở lại hiện thực.

"Suy nghĩ gì, lại thất thần?" Bóp eo nhỏ dây dưa, mỗi một cú thúc đều đỉnh vào sâu trong tử ©υиɠ, như đang trừng phạt vì việc không chú tâm. Tô Lạn ngửa đầu thét chói tai, dường như bị anh xỏ xuyên qua người. Hai thân mình phù hợp với nhau không lời nào diễn tả, huyệt mềm hút lấy anh, kín kẽ bao vây ngậm vào dươиɠ ѵậŧ không một khe hở.

Dịch Tu Văn cũng thở ra một hơi, âm thanh anh ách nói:" Mẹ nó, thật sướиɠ"

Phía dưới được thích ứng bởi được sự phong phú cùng toan trướng, cô ghé vào trên bàn, điểm mũi chân hùa theo động tác của anh, anh càng thúc vào mạnh mẽ, buổi trưa trong phòng học yên tĩnh, hai thân ở dưới dính liền vào nhau, chỉ toàn tiếng âm thanh bạch bạch vang lên. Kɧoáı ©ảʍ ậm tới, Tô Lạn thét lên chói tai đạt tới cao trào. Anh dừng động tác chôn sâu trong cơ thể, chờ cô bình tĩnh lại, huyệt nhỏ đang thít vào không có quy luật, mã mắt cảm nhận được một dòng dịch ướt nóng cắn chặt, vui sướиɠ tra tấn anh.

Một lát sau anh rời khỏi cơ thể, ngồi trở lại ghế, kéo cô đến bên người:

"Ngồi lên đi em."

Tô Lạn tách tách hai chân ra, đỡ cự vật thô to để ở cửa huyệt, trầm chậm hạ thân mình nuốt lấy. Dịch Tu Văn hít vào ngụm khí, cúi đầu nhìn nơi mình đang chôn trong cơ thể cô, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào, sinh mệnh anh như giao cho nơi thịt mềm, càng thêm mẫn cảm mở ra mấp máy hút cắn cự vật của anh.

Bắp đùi run rẩy, may là động tác này có thể đạp chân lên mặt đất, cô lắc mông đưa cự vật nâng lên hạ xuống. Động tác không nhanh, chôn ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cảm thụ được vật cứng rắn thúc vào nơi thịt mềm.

Tô Lạn rêи ɾỉ yêu kiều, đặt đầu lên vai anh: " Thật thoải mái..."

Dịch Tu Văn hôn vào chóp mũi cô: "Hút anh mãi"

Trên mặt nóng lên, cầm một bên vυ' đưa vào miệng anh.

Đầu lưỡi đánh vòng quanh đầṳ ѵú, bị khoang miệng ấm nóng mυ'ŧ lấy, Tô Lạn nhẹ nhàng kêu ra riếng, tay luồn vào nắm tóc anh. Ăn say mê trong chốc lát lại đổi một bên khác, hàm răng nhẹ nhàng day cắn, cô A một tiếng thân mình mềm nhũn, cả người ngồi xuống. Vừa đau vừa ngứa sung sướиɠ, cả trên lẫn dưới.

Dịch Tu Văn vì không chịu nổi kêu lên, không thích động tác chậm chạp của cô, nâng mông cô lên nhanh chóng chọc vào rút ra. Trong mắt cô đầy nước mắt mở miệng xin tha, lại bị anh thúc lên vỡ vụn từng mảnh nhỏ nên biến thành rêи ɾỉ đứt quãng.

Đôi mắt Dịch Tu Văn thâm trầm nhuốm đầy du͙© vọиɠ, dùng sức đâm chọc vào điểm mẫn cảm trong tử ©υиɠ. Mã mắt không ngừng cọ vào vách trong, làm anh sướиɠ da đầu tê dại. Tiểu huyệt kịch liệt co rút lại, Tô Lạn thét lên cao vυ't, thân mình run rẩy tiết ra dâʍ ɖị©ɧ. Cùng lúc đó, trên cửa vang lên tiếng vang nhỏ, tuy Dịch Tu Văn đang đắm chìm trong cảm xúc không thể kiềm chế, nhưng vẫn luôn nhạy bén phát hiện ra gì đó. Mày nhăn lại, ôm cô gái nhỏ tới phía sau cửa, kéo một chiếc bàn học qua, bàn cọ xát với mặt đất tạo ra tiếng vang bén nhọn, đặt cả người Tô Lạn lên trên. Sau lưng dính vào lạnh lẽo, Tô lạn A một tiếng nhổm dậy ôm lấy Dịch Tu Văn.

Thuận thế ngăn chặn miệng cô, thanh âm gợi cảm muốn mệnh, anh trấn an rồi nhắc nhở: "Kêu nhỏ chút, đang ở trường". Tô Lạn mơ hồ lên tiếng, lấy chân cô đặt sang hai bên eo mình, anh bóp eo cô bắt đầu lao vào. Cúi đầu xuống nhìn dươиɠ ѵậŧ đỏ tươi đang tiến vào tiểu huyệt, rút ra rút vào ở mị thịt, hai quả trứng va vào mông cô phát ra từng tiếng bạch bạch rung động, hạ thân trơn bóng bị đâm cho đỏ bừng, trên cự vật đều là nước của cô.

Thân hình cô thật sự mỹ miều, lúc nào nhìn cũng không đủ, anh lúc nào cũng muốn fuck cô, cùng nhau bước lên miền cực lạc. Dịch Tu Văn đỏ mắt, đấu đá lung tung trong cơ thể cô, Tô Lạn dựa vào cần cổ ánh mắt mê ly, như con mèo nhỏ lè lưỡi thở dốc, tay cầm áo sơ mi anh nắm thật chặt làm nó nhăn nhùm bèo nhèo.

"Dịch Tu Văn..." Cô không nói nên lời mà kêu anh: " chết..mất..."

Tô Lạn cảm thấy thân mình vừa lên trời lại xuống đất.

"Tô Tô..." Anh ẩn nhẫn kêu tên, động tác càng lúc càng nhanh.

Lúc này thật sự muốn chết.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại xông lêи đỉиɦ đầu, Tô Lạn ngửa đầu há miệng, kɧoáı ©ảʍ làm cô không kêu nổi thành tiếng, tiểu huyệt đột nhiên co rút, thít chặn cự vật trong cơ thể, Dịch Tu Văn rên lên một tiếng, không thể kiềm chế nữa bắn toàn bộ vào trong cơ thể cô.

Hai người lúc này đều đạt tới cao trào, cự vật của anh bắn xong còn ở trong cơ thể cô run lên, tiểu huyệt co rút không có quy luật, như là muốn hút khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh. Dịch Tu Văn gắt gao ôm lấy cô, miệng thở hổn hển, chính mình thế mà cũng mất khống chế. Tô Lạn rúc trong l*иg ngực anh chưa nhận thức được gì, như hoá thành một vũng nước.

Dịch Tu Văn lúc đã bình tĩnh lại mới chậm rãi buông cô ra, đem mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi vuốt ra sau vành tai. Một phen kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Tô Lạn cả người đều nhiễm một tầng kiều diễm đẹp không sao tả nổi. Ánh mắt ướŧ áŧ, chóp mũi và gương mặt ửng hồng, miệng nhỏ nhếch lên thở dốc. Dịch Tu Văn lưu luyến nhìn một lúc..lại không nhịn được ôm cô vào lòng.

Giờ nghỉ trưa đã hết, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào nho nhỏ, Tô Lạn hoàn hồn đẩy ngực anh tránh ra: "Dọn dẹp đi, đừng để ai phát hiện"

Dịch Tu Văn nở nụ cười, vừa mới kêu rên lớn tiếng như vậy cũng là cô, hiện tại gấp gáp cùng là cô.