Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 68: Ngươi dám đụng tới hắn thử xem (1)

Đồ Nhã xin thề, thời khắc nghe được mấy lời này, tim nàng muốn tự ngừng đập luôn!

Một nguyên nhân là vì nàng thật sự không nghĩ tới người như Phó Kim Tiêu sẽ động tâm với bất kỳ ai, hơn nữa quen biết đã lâu, mấy người thân quen đều biết lý do chính tại sao đại ảnh đế Phó Kim Tiêu bao nhiêu năm vẫn giữ mình trong sạch, chính là do tính bắt bẻ!

Lớn lên đẹp quá hắn không thích, lớn lên khó coi quá cũng không thích, thông minh hắn không thích, quá ngốc cũng không thích, duy lợi càng không thích, thanh tâm quả dục cũng không thích, nói thật chứ có một đoạn thời gian rất dài mấy người các nàng còn âm thầm cá cược xem tên cẩu độc thân Phó Kim Tiêu có như vậy cả đời hay không!

Nhưng mà hiện tại……

Nếu tên này đã có người trong lòng, vậy người đó cũng quá xui xẻo rồi, bị tên cáo già xấu xa này coi trọng, đến khi thành đôi không phải đến bị ăn đến gắt gao sao?

Đồ Nhã thầm than, đáy lòng kỳ thật còn muốn giãy giụa đôi chút: “Ngươi muốn ta giúp ngươi giật dây với ai?”

Phó Kim Tiêu đứng đối diện nàng, nghe được câu hỏi liền nhướng mày, một bộ ngươi đang hỏi cái gì vô nghĩa vậy, câu môi cười, mở miệng: “Ngươi đoán đi?”

“……”

Nhã Nhã không biết, không liên quan gì đến nàng hết.

Cơm trưa này người khác ăn có ngon không nàng không biết, nhưng riêng nàng thì chỉ có thể nói phi thường khó ăn, chỉ muốn hóng hớt chút bát quái thôi mà cũng không cho, còn bảo vệ đến gắt gao như vậy, thật khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Sau giờ ăn trua, tổ đạo diễn yêu cầu mọi người tập hợp lại, bây giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời không đến mức quá chói, nhân viên công tác đứng ở phía trước thông báo: “Công việc buổi sáng hôm nay đều đã kết thúc, điểm số cũng đã được thống kê đầy đủ, trước hết chúng ta sẽ công bố bảng xếp hạn tạm thời, theo thứ tự từ trên xuống là:

Phó Kim Tiêu 230 điểm

Đồ Nhã 200 điểm

Thẩm Tinh Tuế 180 điểm

Lý Nhứ An 178 điểm

Thẩm Tinh Thần 150 điểm

An Nhiễm 142 điểm ……

Ngay khi xếp hạng được đưa ra, Thẩm Tinh Thần ngay lập tức bày tỏ bất mãn: “Đạo diễn, ta sáng sớm đã phải cực cực khổ khổ nấu ăn, ngươi chỉ cho ta 150 điểm, công bằng ở đâu?”

“Có thể cho ngươi được từng đó đã là khoan nhượng lắm rồi.” Đạo diễn mặt lạnh băng không cảm xúc: “Lãng phí nguyên liệu nấu ăn, vỡ hỏng bao nhiêu bát đĩa cùng nồi niêu xoong chảo, chúng ta phải bồi thường còn chưa đòi ngươi đâu.”

“……”

Thẩm Tinh Thần khó được có lúc trầm mặc.

Phòng phát sóng trực tiếp thấy được màn này thì ôm bụng cười đùa:

“Thiếu gia nào biết nấu cơm chứ, chút nữa thì phá hỏng cả phòng bếp rồi .”

“Ha ha ha, cơm hắn làm ta không có tài đức để hưởng.”

“Mấu chốt là hắn vẫn nấu được đem ra cho mọi người nha.”

“Kham ưu a ha ha ha.”

Đạo diễn lại dặn dò thêm một câu: “Ba người dẫn đầu xếp hạng vòng này sẽ được tặng một phần quà nhỏ và thẻ manh mối nhiệm vụ, mọi người hãy cố lên!”

Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người quay về làm việc của mình, lúc này ai cũng đều có kinh nghiệm làm việc vào buổi sáng, dẫn tới công việc buổi chiều cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Thẩm Tinh Thần đi về phòng bếp, muốn chặt thêm củi để chuẩn bị lát nữa nấu ăn, kết quả vừa lúc gặp được An Nhiễm đang xách thùng đến múc nước, An Nhiễm thấy hắn thì mỉm cười tiến lại: “Thần ca đang tính chặt củi sao?”

Thẩm Tinh Thần qua loa trả lời: “Ờ.”

“Kia Thần ca, ta có thể thử được không?” An Nhiễm ở bên cạnh dò hỏi.

Thẩm Tinh Thần không kiên nhẫn: “Ngươi làm cái gì, với sức của ngươi thì nâng rìu lên còn không được, công việc của ngươi xong rồi hả, đừng tới quấy rối ta.”

An Nhiễm nghẹn, nhưng vẫn một hai làm nũng không bỏ cuộc, kiều thanh: “Ta chỉ thử chút thôi, ngươi làm trước rồi ta làm lại là được, bảo đảm không phiền ngươi, thật đó, ta trước kia chưa từng được thử đốn củi lần nào, thật sự rất muốn làm một lần.”

“……”

Thẩm Tinh Thần bị ngữ khí ghê tởm ba xu này dọa cho nổi cả da gà, bất đắc dĩ đành phải đem rìu đưa cho hắn: “Được được được, thích làm gì thì làm đi.”

An Nhiễm lúc này mới vui vẻ nhận rìu, giả nâng lên chặt xuống một hồi, mãi mới chịu đem rìu trả lại cho Thẩm Tinh Thần, thở dài: “Nặng quá, Thần ca ngươi xong rồi, hai ngày sau khẳng định không nâng nổi eo cho xem.”

Thẩm Tinh Thần lười để ý hắn: “Ta đây luôn khỏe mạnh, ngươi tự lo cho bản thân trước đi.”

An Nhiễm nhìn ra tới hắn đang rất mất kiên nhẫn, trả rìu xong liền thức thời rời đi.

Vào buổi chiều mọi người đều vội vàng công tác, từng người ở cương vị của mình đều nỗ lực tránh bị trừ điểm, bọn họ cũng dần dần trở nên thân thiết với bọn học sinh, ngẫu nhiên sẽ dừng lại nói chuyện phiếm mấy câu, mấy học sinh ở trường này còn khá ngượng ngùng thẹn thùng, bọn nhỏ tốp năm tốp ba tụ lại thành nhóm vui vẻ cười đùa, tràn ngập sức sống thanh xuân.

Thời gian Thẩm Tinh Tuế quét tước vệ sinh cũng khá thoải mái, luôn là một người yên lặng làm việc, ngẫu nhiên có thể nghỉ ngơi cũng sẽ không đi tìm những người khác chơi, chỉ ngồi yên một chỗ phát ngốc.

Người xem khen chê không đồng nhất:

“Đang làm gì vậy, mệt mỏi bắt đầu tranh thủ thời gian à.”

“Không thú vị”

“Cũng có thể là đang…… sáng tác ca khúc chứ, mọi việc không nên chỉ xem mặt ngoài nha.”

“Không giấy bút có thể viết cái gì, fans cũng nâng lên quá mức rồi.”

Hai bên quan điểm trái ngược không ngừng phun tào, càng nói càng hung ác, dẫn tới số người tại tuyến cùng theo dõi không ngừng tăng lên, app phát sóng trực tiếp đã bố trí cho mỗi khách quý một phòng phát sóng trực tiếp độc lập, mà mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều có thống kê số người online theo dõi, tính đến thời điểm hiện tại, độ hot của Thẩm Tinh Tuế chỉ đứng sau Phó Kim Tiêu cùng Thẩm Tinh Thần, tuy nhiên so với những người còn lại đã vượt xa.

……

Buổi tối

Kết thúc hoạt động nhiệm vụ buổi chiều, tổ đạo diễn tuyên bố điểm số xếp hạng cuối cùng, không có gì bất ngờ xảy ra, ba người dẫn đầu là: Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Thần, Đồ Nhã.

Lý lão sư nhấc tay dò hỏi: “Vì sao lại có Thẩm Tinh Thần a, hắn không phải đánh vỡ rất nhiều chén bát sao?”

“Đúng là như vậy.” Đạo diễn tỏ rõ sống không còn gì luyến tiếc: “Nhưng hắn bổ nhiều củi, dì ở phòng bếp rất hài lòng về điều này, một hơi cho hắn cả tá điểm.”

Lý lão sư: “……”

Ai có thể ngờ làm như vậy cũng được chứ.

Đạo diễn nhìn vẻ mặt mỏi mệt của mọi người, thương hại nói: “Nếu mọi người không còn ý kiến nào nữa, vậy bây giờ chúng ta thu thập một chút, tạm biệt các bạn học sinh liền có thể rời đi.”

Nhưng ngay lúc này, người vẫn luôn rất im lặng như Thẩm Tinh Tuế lại nhấc tay: “Đạo diễn, ta có.”

Tổ đạo diễn ngoài ý muốn nhìn về phía hắn.

“Hôm nay lúc quét tước vệ sinh ta có đi ngang qua một phòng học.” Thẩm Tinh Tuế mỉm cười nói: “Ta nhìn thấy bên trong có một cây đàn dương cầm, không biết có thể mượn nhà trường dùng một hồi hay không?”

Đạo diễn không biết hắn dùng để làm gì, nhưng vẫn chần chờ đáp lại: “Mượn thì mượn được, nhưng ngươi muốn dùng làm gì?”

Thẩm Tinh Tuế nở nụ cười: “Ta muốn đàn một bài hát cho một bạn học sinh.”

Hắn vừa dứt lời, khán giả phòng phát sóng trực tiếp tự nhiên đều nhận ra bạn học sinh được nhắc tới là ai, ngay thời điểm tổ đạo diễn còn đang do dự, Thẩm Tinh Tuế liền sử dụng vương bài: “Ta nhớ rõ vào buổi sáng thực hiện thử thách gọi điện, ngài có nói qua, nếu thông quan thì sẽ có một lần được yêu cầu sự giúp đỡ của tổ tiết mục.”

Đạo diễn gật đầu: “Vậy ngươi muốn……”

Thẩm Tinh Tuế đáp lời: “Đúng, ta muốn sử dụng cơ hội này.”

Cơ hội có thể cùng tổ tiết mục đưa ra yêu cầu phải nói là cực kì quan trọng trong hai ngày cuối cùng này, ai có thể nghĩ đến Thẩm Tinh Tuế vậy mà lại không chút do dự dùng hết, chỉ vì muốn đàn một bài hát!

Nhưng nếu hắn đã nói vậy, đương nhiên tổ tiết mục cũng sẽ không nuốt lời, vậy nên sau khi các khách quý ở nhà ăn đã cơm nước xong xuôi, lúc ra đến sân trường, cây đàn dương cầm đã được tổ đạo diễn chỉnh âm cẩn thận rồi nâng ra. Lúc này đã tầm sáu giờ nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, nơi đường chân trời vẫn còn hiện rõ nắng hồng đỏ rực của chiều tà, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp đến nao lòng.

Thẩm Tinh Tuế hơi liếc mắt nhìn xuống nhóm học sinh đang đứng nhìn ở dưới kia, phát hiện cậu nhóc Tề Tiêu cũng ở trong đó.

Tổ đạo diễn dặn dò Thẩm Tinh Tuế: “Cây dương cầm này hiện tại có thể dùng, cái này là mic, đã bật sẵn rồi.”

Tuy tổ đạo diễn này vẫn luôn tìm đủ mọi cách hố khách quý, nhưng thời điểm làm chính sự vẫn rất nghiêm túc không hàm hồ, từng chi tiết nhỏ đều được xử lý ổn thỏa.

Thẩm Tinh Tuế lên tiếng cảm ơn.

Hắn đi đến trước mặt dương cầm, bàn tay quen thuộc lướt qua từng phím đàn, động tác ưu nhã mà tự nhiên, chờ hắn đại khái quen thuộc âm điệu một chút, liền ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, khóe miệng nâng lên, cười cười: “Thật vinh dự có thể ở trường học này quen biết các em học sinh, trước khi rời đi, anh muốn hát tặng một hát đưa cho một bạn học nhỏ.”

Gió chiều thổi ngang qua làn tóc mang đến một tia mát lạnh, dáng người thẳng tắp của thanh niên đứng nơi trung tâm của sân thể dục, phá lệ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thẩm Tinh Tuế ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài trắng nõn ấn xuống từng phím đàn, tạo nên một đạo thanh âm trong trẻo du dương, đây là một đoạn có âm vực trầm thấp, hơi hướng nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng nghe ra rất đơn giản, rồi lại hàm chứa cảm giác ôn nhu vô hình, tay hắn không ngừng di chuyển trên cây đàn, làn điệu thông qua mic truyền tới lỗ tai mỗi người.

Sau khi đàn khúc mở màn, thanh niên bắt đầu cất cao giọng hát, thanh âm như hòa vào cùng ánh nắng chiều tà mà phá lệ ôn nhu:

“Nếu ta là một cơn gió, một trận gió bay qua, liệu người ta có nhìn thấy được.”

“Trong thời tiết nóng nực như lúc này, ta muốn vượt qua đồng ruộng, xuyên qua từng ngọn núi, đi đến cạnh bên người”

Rõ ràng chỉ là những ca từ rất đơn giản, nhưng kết hợp với giai điệu trầm ấm nhẹ nhàng, đã tạo nên một loại cung bậc khó tả. Ánh nắng chiều hôm le lói chút ánh sáng cuối cùng lên sân thể dục, in lên bóng lưng của người đang ngồi đằng kia, tiếng ca vang lên giàu sức cuốn hút, làm sân thể dục vốn đang ồn ào bỗng mạc danh an tĩnh lại, chăm chú lắng nghe.

Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung chảo:

“Không phải là ca khúc mà bạn nhỏ kia viết hay sao?”

“Chỉ trong một buổi chiều đã sửa thành công, hơn nữa còn nghĩ được phần âm điệu luôn rồi!”

“Cả buổi chiều không phải hắn vẫn ở dưới mí mắt chúng ta làm việc hay sao, thời gian đâu để sáng tác vậy?”

“Cho nên thật sự biên khúc được sao?”

“Cho dù có là ánh sáng chói chang giữa trưa hè, ta cũng sẽ là luồng sáng không chút nổi bật.”

“Ở trong đêm tối, ta sẽ lướt qua vách tường cao cao, phá tan hắc ám, cho người ánh sáng rực rỡ sắc màu……”

Vào đoạn này âm giai bắt đầu hạ xuống, sau đó chậm rãi được đẩy cao lên, giọng hát sạch sẽ mà thuần túy, Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua nhóm học sinh dừng lại nơi bóng dáng cậu nhóc đang đỏ hồng hốc mắt ở đằng kia, thanh âm lẫn âm vực của tiếng đàn nâng cao lên, đem mọi cảm xúc đẩy ra ngoài, như thể đang giãi bày tâm tư tình cảm của người sáng tác:

“Cho nên thời tiết sẽ không phải luôn luôn nóng bức, ban đêm sẽ không tồn tại vĩnh hằng, nhiệt độ không khí rồi sẽ hạ xuống, mặt trời sẽ dần dần ló rạng, cuộc sống rồi cũng sẽ tốt lên.”

“Nhưng cho dù thời tiết luôn luôn nóng bức thì sao, cho dù mặt trời kia không dâng lên cũng không có việc gì, dù thế nào chúng ta cũng có thể vượt qua……”

Mặc dù là cao âm, nhưng giọng ca lúc hát vẫn bảo đảm được sự hòa hợp với tiếng đàn không ngừng vang lên của dương cầm. Thẩm Tinh Tuế không chỉ không phá âm, mà thanh âm nồng đậm thâm trầm giàu sức cuốn hút còn bùng nổ mười phần, tuy chỉ là những ca từ đơn giản nhưng sau khi được phối âm chỉnh sửa ghép nhạc, từ một bài hát còn non nớt thiếu sự liên kết, vào thời điểm hắn biểu diễn lại trở nên hoàn mỹ hòa hợp, cảm xúc vui sướиɠ lạc quan được thể hiện cực kỳ rõ ràng, kết hợp với phần nhạc thâm tình được diễn tấu qua đàn dương cầm, làm người nghe thập phần sung sướиɠ.

“Cho nên chúng ta nhất định……” Đầu ngón tay Thẩm Tinh Tuế khẽ ấn lên những nốt nhạc cuối cùng, thanh âm trầm thấp đi xuống: “...sẽ chờ được ngày mặt trời lên.”

Giọng ca ngân vang, toàn trường vắng lặng.

Nửa ngày sau

Không biết là ai dẫn đầu, sân thể dục thượng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những bạn nhỏ đều là lần đầu tiên được nghe có người đánh đàn trực tiếp, không ngừng kích động phấn khởi.

Thẩm Tinh Tuế đứng lên khom lưng, động tác ưu nhã mà trịnh trọng.

Hắn không mặc áo vest, nhưng giờ phút này lúc đứng cạnh bên cây đàn dương cầm, thật giống như đang đứng ở nơi sânkhấu vốn thuộc về chính mình, loại tư thái nắm chắc chiến thắng, loại tự tin vô hình đã giúp hắn trở thành người điều khiển đích thực của sân khấu, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Thẩm Tinh Tuế cười cười với mấy đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Cảm thấy dễ nghe không?”

Bọn nhỏ cùng kêu lên trả lời: “Dễ nghe!”

“Kỳ thật bài hát này không phải là anh viết.” Lời thú nhận của Thẩm Tinh Tuế làm rất nhiều đứa trẻ ngạc nhiên, tiếp đó hắn lại là đưa ta hướng về phía Tề Tiêu vẫy vẫy, giải thích nói: “Đây là Tề Tiêu, thằng bé là bạn học của mấy đứa, này bài hát là cậu ấy viết.”

Bọn học sinh cùng nhau “ồ” lên.

Mà câu nhóc lớp 3 kia vì dinh dưỡng không đầy đủ mà vóc người có hơi gầy, cái đầu chỉ tới ngực Thẩm Tinh Tuế, đột nhiên bị điểm danh, thằng bé chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, có chút sững sờ nhìn Thẩm Tinh Tuế, cuối cùng lúc bị các bạn học xung quanh vây lại hỏi han mới bừng tỉnh, đi về phía chàng trai đứng cạnh đàn dương cầm, có chút bó tay bó chân ngượng ngùng.

Thẩm Tinh Tuế ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Thực xin lỗi, chưa được sự đồng ý của em đã biên khúc rồi.”

Tề Tiêu vội vàng lắc lắc đầu.

“Em cảm thấy thế nào?” Thẩm Tinh Tuế ôn thanh dò hỏi: “Có như trong tưởng tượng tượng của em không?”

Tề Tiêu không chút do dự gật đầu, hắn thực khẩn trương, nhưng vẫn thấp giọng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Chính là như vậy, chẳng qua em không nghĩ tới nó có thể hay đến mức này.”

“Bởi vì…… mọi người đều nói ca từ em viết rất ngớ ngẩn, một chút cũng không tốt.” Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, không ngừng mân mê góc áo: “Cho dù có hát lên thì cũng không dễ nghe chút nào.”

Không có người đánh gãy lời cậu nhóc, cho dù thằng bé nói chuyện khá ngập ngừng, hơn nữa bởi vì khẩn trương, thanh âm cũng rất nhỏ.

Thẩm Tinh Tuế từ đầu tới cuối đều chỉ chăm chú nhìn vào cậu nhóc, kiên nhẫn nghe hắn giãi bày, duỗi tay xoa xoa mồ hôi trên khuôn mặt thằng bé, mặt mày lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Không phải đâu, rõ ràng rất dễ nghe cơ mà.”

Tề Tiêu ách giọng nghi ngờ: “Thật sao?”

Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu, hắn nở nụ cười ôn nhu, trong mắt rực sáng ánh sao: “Tất nhiên, không phải anh đã chứng minh rồi sao, Tề Tiêu, em một chút cũng không chịu thua kém, chính là niềm kiêu ngạo của anh.”

Những lời này thật giống như đã ấn xuống nút khởi động nào đó.

Đứa nhóc vẫn luôn trong trạng thái căng chặt khẽ giật khóe môi, nhẹ nhàng thở dốc hai ba hơi, nước mắt từng giọt lăn dài trên má, thanh âm nức nở bật ra khỏi cổ họng, một bên khóc một bên dùng cánh tay xoa mặt, giống như đang phát tiết nỗi ủy khuất bản thân phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian qua, đến lúc này cuối cùng cũng nhận được sự tán thành cùng cổ vũ, cho nên không kiềm nén được cảm xúc.

Thẩm Tinh Tuế duỗi tay, cho hắn một cái ôm thật chặt, mà đứa bé trầm mặc ít lời kia cũng không cự tuyệt, hơn nữa còn nhào vào trong lòng ngực Thẩm Tinh Tuế há miệng khóc lớn.

Cảm xúc của hai người thậm chí còn tác động đến phòng phát sóng trực tiếp, làm đại bộ phận khán giả không ngừng thổn thức:

“Ta khóc, mọi người ơi.”

“Tuế Tuế ngươi là kiêu ngạo của chúng ta a!”

“Ô ô ô, đây là thần tượng của ta, biên khúc đặc biệt giỏi, ca hát cực dễ nghe, hắn là thiên sứ.”

“Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng đối một đứa trẻ nói, khả năng sẽ thay đổi cả đời.”

“Chính hắn đã từng bị loại khỏi chương trình, thiếu chút nữa còn không thể tiếp tục ca hát, bản thân hắn đã rất vất vả, nhưng vẫn luôn nghĩ cho người khác.”

“Ta trước khóc cái đã.”

Nguyên bản có nhiều người cũng chỉ biết sơ qua về Thẩm Tinh Tuế, nhưng sau hôm nay, nhìn thấy khả năng biên khúc tuyệt vời, nhìn thấy niềm trân trọng từng ước mơ nhỏ nhoi của đứa trẻ con, nhìn thấy cách xử sự cùng thái độ của hắn trong chương trình, đã làm những người đó động tâm. Thậm chí bảng hot search Weibo thật khi cũng là lần đầu tiên có tên Thẩm Tinh Tuế đứng độc lập trong mục tìm kiếm:

# Thẩm Tinh Tuế biên khúc tuyệt tuyệt vời#

# Hắn là idol mà ta kiêu ngạo nhất #

Mà hiện trường thu hình hiện tại cũng đang vô cùng náo nhiệt, tiểu Tề Tiêu khóc thút thít lúc biết được Thẩm Tinh Tuế chính là tác giả của 《 Tia sáng nhỏ bé 》 thì vô cùng khϊếp sợ, đến tiếng khóc cũng bị kẹt lại nơi cổ họng thốt mãi không ra. Vừa lúc đang là giờ tan học, bà nội của Tề Tiêu cũng tới đón cháu trai, mọi người bàn bạc một chút, trực tiếp dùng cây đàn dương cầm bên cạnh cùng diễn tấu trực tiếp bài hát《 Tia sáng nhỏ bé 》.

Hơn nữa đội hình biểu diễn phi thường hoành tráng.

Người đệm nhạc bằng dương cầm là Phó Kim Tiêu, Đồ Nhã cùng Lý lão sư cũng gia nhập đoàn vũ đạo kết hợp với các thành viên nam đoàn chung sức biểu diễn ca khúc 《 Tia sáng nhỏ bé》 coi như là tặng cho bà nội của Tề Tiêu một món quà. Tận cho đến khi những tia sáng cuối cùng biến mất nơi đường chân trời, buổi biểu diễn này mới chính thức kết thúc, ánh sáng như trải rộng nơi không trung, chiếu rọi đường trở về của mọi người, bọn họ cả người đều mỏi mệt rã rời, nhưng tinh thần lại thỏa mãn vui vẻ.

Phòng phát sóng trực tiếp cảm khái vạn phần:

“Ta đại khái đã hiểu được ý nghĩa tên của chương trình rồi rồi.”

“Ngày mai là một ngày mới, thật muốn được gặp được nhiều điều tốt đẹp hơn.”

“Ta trước kia vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tinh Tuế ở trong chương trình rất dư thừa, hiện tại xin tự vả mặt.”

“Ta muốn nghe những tác phẩm trước của hắn!”

“Chờ mong các tác phẩm tiếp theo của Tuế Tuế, về sau chính là fans trung thành của ca ca! ~”

Mọi người sau khi trở lại nhà trọ vẫn chưa thể nghỉ ngơi, tổ đạo diễn đem tất cả mọi người tập hợp tại phòng khách, hôm nay là ngày thứ tư, tiết mục tổng cộng cần thu hình tầm năm sáu ngày mới kết thúc, vậy nên buổi tối ngày hôm nay đã chú định không phải đêm bình yên.

Đạo diễn nói: “Ta thấy mọi người hôm nay chơi đùa dường như rất vui vẻ, nhưng hiện tại vẫn cần thông báo một sự kiện, hôm nay, trong số những người đang có mặt tại phòng này, đã có ba người bị sát thủ hạ độc, chỉ còn dư lại nửa cái mạng, chỉ cần sát thủ động thủ một lần nữa, ba người các ngươi sẽ trực tiếp bị loại, đồng thời tiếp nhận trừng phạt.”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Đạo diễn trực tiếp tuyên bố danh sách: “Thẩm Tinh Thần, Lý Nhứ An, An Nhiễm.”

……

Một lời vừa nói ra, không khí xung quanh rơi vào an tĩnh.

Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên dậm chân: “Sao có thể, ta trúng độc như thế nào được, thậm chí bị động tay chân khi nào cũng không biết?”

Trên mặt đạo diễn không chút lung lay: “Thật đáng tiếc cho ngươi Thẩm Tinh Thần, ngươi hiện tại đích xác đã bị sát thủ hạ thủ qua một lần, hơn nữa đã thành công, hiện tại ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu ngươi lại bị sát thủ xuống tay thành công thêm lần nữa, sẽ tính là bị loại bỏ hoàn toàn.”

“Ta cũng muốn nhắc nhở những người ở đây, những người ở trận doanh người tốt may mắn không trúng độc cũng không nên chỉ nghĩ thân mình, nếu sát thủ thành công hạ độc Vương gia, cho dù là Vương gia chỉ trúng độc mất nửa cái mạng, mọi người cũng đồng thời mất đi nửa mạng, Vương gia nếu thất bại bị sát thủ gϊếŧ chết, như vậy trận doanh người tốt toàn thể thất bại.” Đạo diễn lần nữa chỉ rõ điểm này: “Mục tiêu chính của mọi người là bảo vệ Vương gia tìm ra sát thủ, đừng có quên.”

Thẩm Tinh Thần không còn mấy hy vọng nhấc tay: “Cái kia đạo diễn, ta có thể hỏi chút được không, chức nghiệp sát thủ có phải muốn hạ độc thế nào thì hạ độc thế đó, không có điểm hạn chế gì sao, đãi ngộ tốt như vậy, ta cũng muốn chuyển sang.”

“……”

Mấy lời này trực tiếp chọc cho mọi người ôm bụng cười vang.

Đạo diễn cũng thấy buồn cười, nhưng vẫn thành thật trả lời, lắc lắc đầu: “Không phải, sát thủ nếu muốn động thủ cũng phải dựa trên điều kiện, trước mắt có thể thấy các ngươi bị hạ độc đầu do bị dính bẫy, nếu đã có điều kiện kích hoạt mà vẫn dính bẫy bị loại, cũng đừng trách đời bất công.”

Lời này xem như là nhắc nhở.

Người nào bị đào thải là đáng đời, ai bảo không đi nghiên cứu thẻ manh mối kỹ càng, không đọc cho nhiều sách.