Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 66: Lão sư đã có ý trung nhân

Các khách quý tại hiện trường mắt sáng như đuốc, Thẩm Tinh Tuế ở bên cạnh cũng có chút khẩn trương, hắn không tự nhiên được giống như Thẩm Tinh Thần, lúc gọi cuộc điện thoại cũng lo lắng rất nhiều, lo sẽ quấy rầy đến Từ Ân Chân, lo sẽ bị cảm thấy là phiền phức, ... dường như lo lắng đề phòng đã trở thành một loại phản ứng theo bản năng, bản thân hắn không kiểm soát được.

Đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày, sau đó lại vang lên thanh âm Từ Ân Chân, cùng với ngữ điệu không kiên nhẫn vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, hàm chứa ý cười ôn nhu: “Là Tuế Tuế sao?”

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tuế Tuế thật sự là con a, mụ mụ còn tưởng rằng nghe lầm chứ, sao con lại dậy sớm như vậy?” Từ Ân Chân chủ động dò hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

Thẩm Tinh Tuế thành thật trả lời nói: “Chưa ạ.”

Do dự một chút thì ngẫm lại, hiện tại hình như là thời cơ tốt để dò hỏi.

Thẩm Tinh Tuế cầm di động, liếʍ liếʍ môi, tráng lá gan khẽ nói: “Cái kia, mẹ, con hiện tại đang quay chương trình, muốn hỏi một chút, mẹ có thể hay không……”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Từ Ân Chân đã dẫn đầu hắn một bước: “Quay hình tiết mục sớm như vậy còn chưa ăn cơm sáng, cái này không được, thân thể con như vậy sao có thể chịu được chứ, thật sự quá kỳ cục, Tuế Tuế con đừng sợ, muốn ăn cái gì liền nói, mụ mụ hiện tại ngồi máy bay mang đến cho con.”

……

?

Thẩm Tinh Tuế chỉ hy vọng Từ Ân Chân đáp ứng qua là được, như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ là xong rồi, nhưng hắn không nghĩ tới Từ Ân Chân lại coi là thật: “Cái kia, cái kia, mẹ, kỳ thật không có việc gì, lúc này còn sớm lắm, trời cũng chưa sáng hẳn, mẹ cứ tiếp tục ngủ đi, hơn nữa ngồi máy bay còn phải đặt vé nữa, rất xa, ta thật sự không có việc gì, tổ tiết mục có phát cơm.”

“Đặt vé máy bay gì chứ, trong nhà có máy bay tư nhân.” Từ Ân Chân hùng hồn: “Mẹ bình thường không như vậy đâu, ngày thường giờ này đã rời giường rồi!”

Thẩm Tinh Thần:??

Biểu tình mê mang trừng lớn đôi mắt chẳng khác nào trực tiếp đem hai chữ ‘nghi hoặc’ to đùng dán ngay trán.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy hết sức vui vẻ:

“Ta muốn cười điên rồi.”

“( Thẩm Tinh Thần, ngươi rạng sáng 5 giờ không ngủ được bày trò gì vậy?) (Mẹ bình thường không như vậy đâu, ngày thường giờ này đã rời giường rồi!)”

“(Ta đưa ngươi bàn tay ngươi có muốn không?) (Tuế Tuế, muốn ăn cái gì liền nói, mụ mụ hiện tại ngồi máy bay mang đến cho con. )”

“Ha ha ha ha ha, mới sáng sớm đã phải nằm giường lăn lộn.”

“Đây là thảm án nào ở nhân gian thế này.”

“Tuy rằng lúc này đáng ra nên chú ý đến việc hai người họ thật sự là anh em, nhưng mà huynh đệ tỷ muội à, ta chỉ muốn cười thôi a ha ha ha.”

Thẩm Tinh Tuế đau lòng Từ Ân Chân, hắn vừa muốn nói gì đó, không nghĩ tới Từ Ân Chân đã rời giường, lại còn có gõ cửa phòng Thẩm Minh Lãng, hỏi chuyện máy bay tư nhân.

Thẩm Minh Lãng đang trong asp suất thấp, nghe nói muốn đi Đào Hoa trấn, có chút không kiên nhẫn: “Thẩm Tinh Thần tên tiểu tử đó không đói chết được đâu, mẹ không cần lo cho nó.”

Từ Ân Chân chỉ vào điện thoại: “Không phải hắn, là Tuế Tuế.”

“Tuế Tuế?” Âm điệu Thẩm Minh Lãng biến đổi, trầm mặc nửa ngày sau đó nói: “Hiện tại nếu gọi cho máy bay tư nhân, sớm nhất giữa trưa là đến nơi.”

Thẩm Tinh Thần:???

Hắn nghẹn ngào không thốt nên lời, gắt gao trừng mắt nhìn di động.

Phòng phát sóng trực tiếp khán giả càng vui vẻ:

“Ha ha ha, Tinh Thần ngươi không phải là nhặt được chứ?”

“Ta thật sự muốn cười yue”

“Địa vị đại thiếu gia tràn ngập nguy cơ a.”

“Ha ha ha ha, hiện trường gia đình song tiêu điển hình!”

Thẩm Tinh Tuế vội vàng hoảng loạn nói: “Không phải đâu mẹ, anh à, ngươi nghe ta nói, cái này chỉ là nhiệm vụ của tổ tiết mục thôi, cảm ơn mọi người chịu tới, nhưng hiện tại ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, đợi lát nữa sẽ có cơm sáng ăn.”

Từ Ân Chân sau khi nghe xong, thanh âm vậy mà mang theo tiếc nuối trả lời: “Là như vậy sao?”

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lên tiếng, đáy mắt hàm chứa ý cười ôn nhu, cho dù không thể tới cũng không sao, chỉ cần như vậy thôi đã quá hạnh phúc rồi: “Là cái dạng này, cảm ơn mụ mụ.”

Thẩm Minh Lãng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, như muốn xoát cảm giác tồn tại: “Ở bên kia thu hình tiết mục nếu gặp được chuyện gì phải nhớ gọi điện về.”

Ý cười nơi đáy mắt Thẩm Tinh Tuế đậm dần, hắn lên tiếng, thanh âm thanh thúy, cũng gọi một tiếng: “Em đã biết, cảm ơn anh cả.”

Cuộc gọi đến đây là kết thúc, chờ hắn đem điện thoại đặt xuống, bốn phía quanh phòng vẫn chìm vào khoảng không an tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn hắn như đều mang theo thâm ý, thập phần phức tạp, nhưng lại không phải là địch ý.

Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên dậm chân: “Tuế Tuế, ngươi không được nghe mẹ cùng đại ca nói bậy, phi cơ kia nhanh nhất cũng phải buổi tối mới đến nơi, cho nên căn bản sẽ không kịp đưa bữa sáng!”

Thẩm Tinh Tuế: “A?”

“Tất nhiên, chẳng lẽ ta lại có thể lừa ngươi sao?” Thẩm Tinh Thần nắm chặt bả vai Thẩm Tinh Tuế bả vai, giọng nói chắc như đinh đóng cột: “Cho nên thời khắc mấu chốt vẫn là ta đáng tin nhất, mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ đều không tính!”

Thẩm Tinh Tuế bị hắn quậy cho một hồi, ngơ ngơ ngác ngác chỉ có thể mơ hồ gật gật đầu, ngây ngốc.

Phòng phát sóng trực tiếp cùng mấy khách quý khác đều ôm bụng cười:

“Còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, kết quả lại chạy sang tranh sủng.”

“Thẩm Tinh Thần, không hổ là ngươi nha!”

“Tất nhiên anh hai phải đáng tin nhất rồi.”

“Ha ha ha, ta nhớ ngày hôm qua có mấy người cười người ta keo kiệt không phóng khoáng, bây giờ người ta cười lại ngươi không có gia sản chục tỷ để kế thừa.”

“Tuế Tuế ngươi giấu kín quá rồi!”

Thẩm Tinh Tuế chần chờ một chút, mở miệng: “Cái kia…… Di động?”

Phó Kim Tiêu duỗi tay nói: “Đưa cho ta.”

Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Phó Kim Tiêu cũng đã trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ, đầu tiên là gọi cho lão ba, bất quá hẳn là Phó tổng đang đi công tác không nhận được điện thoại, mà ông bà hắn rõ ràng giờ này cũng không thích hợp để bị quấy rầy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gọi cho Lena.

Điện thoại được kết nối, đầu giây bên kia ngay lập tức truyền đến thanh âm uy hϊếp đanh đá của Lena: “Ngươi tốt nhất là vì chuyện quan trọng nên mới gọi điện thoại vào giờ này, đây chính là thời gian bảo dưỡng nhan sắc mỹ miều của ta đó!”

Phó Kim Tiêu câu môi: “Con đang quay tiết mục.”

“Quay tiết mục?” Lena sửng sốt, bên kia vang lên vài tiếng sột soạt, thanh âm chuyển thành giọng ngọt ngào uyển chuyển: “Ai nha, chào mọi người đang xem TV và màn hình di động nha, ngượng ngùng ngượng ngùng rồi, chê cười đâu ~”

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp chỉ biết cười:

“Bà bà đại nhân thật quá đáng yêu!”

“Ai nha không quan hệ, đều là người một nhà, chúng ta không có ý kiến!”

“Không thể tưởng được mẹ của Phó ca lại như vậy đó.”

“Ha ha ha ha, rốt cuộc biết tốc độ thay mặt của Phó ca là di truyền từ ai rồi.”

Phó Kim Tiêu đã quen với chuyện này, thẳng tới chủ đề: “Con đang tiết mục, nhưng tổ tiết mục tổ không cho cơm ăn, người đến đây nhớ mang cho con bữa sáng?”

“Đưa bữa sáng?” Lena theo bản năng phun tào: “Tổ tiết mục nào dám không cho ngươi ăn cơm, dám để con của lão nương chịu đói?”

Phó Kim Tiêu: “……”

Lena giống như mới vừa tỉnh ngủ, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: “Chính là《 Tinh Quang xán lạn 》 có phải hay không, ta nhớ rõ Tuế Tuế cũng ở đó, Tuế Tuế đâu rồi?”

Phó Kim Tiêu nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua người trước mặt: “Đang ở đây.”

“Tuế Tuế ăn cơm chưa?” Lena đã hoàn toàn lạc đề: “Tuế Tuế chịu khổ rồi, không thể bị đói được, hắn thân thể không tốt nha, tổ tiết mục các ngươi thật sự không chuẩn bị cơm sao, ngươi hỏi một chút Tuế Tuế thích ăn cái gì nha, ta chuẩn bị máy bay tư nhân đến đưa cho hắn.”

Phó Kim Tiêu khó được có lúc trầm mặc.

Đối diện Thẩm Tinh Tuế nghe được Lena a di nói như vậy, mặt không tự giác đỏ hồng, nhẹ giọng nói: “A di ngươi đừng lo lắng, ta có bữa sáng ăn rồi.”

Lena yên tâm: “Ngươi cùng Tinh Thần đều có cơm ăn, vậy là được rồi, vậy a di liền yên tâm!”

Phó Kim Tiêu: “……”

Quần chúng ăn dưa buổi sáng hôm nay lại được phen nổ tung chảo:

“Ha ha ha, ta không nghĩ tới này còn có chuyện này!”

“Vì sao mẹ của Phó ca lại quan tâm Tuế Tuế cùng Tinh Thần?”

“Ta nghe qua hình như quan hệ của hai nhà vẫn luôn đặc biệt tốt thì phải!”

“Ta cười đến đau bụng mọi người ơi.”

“Tuế Tuế của chúng ta là đoàn sủng không thể nghi ngờ!”

Đương nhiên cũng có một ít khán giả cùng fans tương đối mẫn cảm ngửi ra chút manh mối:

“Ngữ khí này, sao lại có cảm giác như là đang…… đỗi đãi với con dâu?”

“Đúng đúng đúng!”

“Không cần nghĩ quá nhiều như vậy chứ, chỉ là quan tâm một chút thôi mà.”

“Hơn nữa cũng gọi Tinh Thần nữa mà.”

“Chỉ mong đi……”

Cuối cùng nháo đi nháo lại, Lena vẫn đáp ứng thỉnh cầu mang bữa sáng của Phó Kim Tiêu, Phó ảnh đế cũng coi như là thông quan, kế tiếp di động được truyền tới tay của một người khác, chính là An Nhiễm.

Hôm nay phòng phát sóng trực tiếp bởi vì nhiệm vụ gọi điện thoại này mà bùng nổ, số lượng người dùng phòng phát sóng trực tiếp lần đầu tiên vào sáng sớm 5 giờ đạt tới con số 3.5 triệu người online, ngay cả các phần mềm phát sóng trực tiếp bởi vì số lượng bình luận cùng lượng người quá nhiều mà thiếu chút quá tải tê liệt, trời còn chưa sáng hẳn, mấy cái hot search to đùng đã lên bảng:

# Thẩm Tinh Tuế là con của Thẩm gia #

# Người rốt cuộc có thể song tiêu đến mức nào #

# Hiện trường Thẩm Tinh Thần tranh sủng #

# Các bà mẹ thật sự quá đáng yêu nha #

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, toàn bộ bảng hot search đã bị 《 Tinh Quang xán lạn 》 bá chiếm, từ khi chương trình này phát sóng đến nay, lưu lượng đến độ phủ sóng luôn được đảm bảo nằm trong top đầu, theo thời gian càng ngày càng được nhiều người biết đến, ratings trên đà không ngừng bay lên, người tham gia thảo luận cũng càng ngày càng nhiều.

An Nhiễm sau khi nhận di động, liền đánh vào một dãy số, là của Giản Khoát.

Giản Khoát mới sáng sớm bị đánh thức cũng hơi bực mình, thanh âm mơ hồ có chút không kiên nhẫn: “Alo, Nhiễm Nhiễm à, có chuyện gì vậy?”

An Nhiễm thử nói: “Ba ba, ta đang thu hình tiết mục, ta hiện tại còn không có cơm sáng, ngươi có thể tới đưa cho ta được không?”

“Đưa bữa sáng?” Giản Khoát chần chờ một chút, có điểm hoài nghi nhân sinh: “Tổ tiết mục không chuẩn bị bữa sáng sao?”

An Nhiễm lên tiếng, giọng nói mềm mại yếu ớt, là loại thanh âm vừa nghe là làm lòng người thương tiếc: “Ba, ngươi có thể đến đưa cho ta không?”

Giản Khoát trầm mặc trong chớp mắt, ngay thời điểm mọi người đều cho rằng hắn sẽ đáp ứng, hắn lại nói: “Được rồi, để ta bảo tài xế mang qua cho ngươi, chính là có hơi xa, ta sẽ bảo hắn mua vé máy bay đến đó.”

“……”

An Nhiễm suýt chút nữa không khống chế được biểu tình, khóe môi giật giật.

Không chỉ là hắn, những người khác cũng nhấp môi bật cười, mang theo tâm lý xem náo nhiệt cùng châm chọc.

Mọi người đều biết An Nhiễm cùng Giản gia trước nay có bao nhiêu cao điệu, đặc biệt vì chuyện có anh trai là Giản Trị đang tung hoành trong giới giải trí mà hắn đã thể hiện không biết bao nhiêu lần, thậm chí lúc trước thu hình ở 《 Tinh Quang 》toàn bộ thực tập sinh trong khu huấn luyện người người đều hâm mộ, toàn mạng cũng thổi phồng lên Giản gia thương yêu đứa nhỏ này như thế nào, chỉ là hôm nay được phen so sánh, không tránh khỏi bị người ta chê cười.

Phòng phát sóng trực tiếp có người châm chọc:

“Một người trực tiếp gọi máy bay tư nhân lại đây, một cái muốn mua vé máy bay.”

“Ha ha ha, người kia muốn ăn cái gì ta lập tức chạy đến, người này lại phái tài xế mang cho.”

“Không phải nói cùng là hào môn sao?”

“Hào môn cũng phân cấp bậc, nói cách khác, Giản thị đích xác không thể so sánh với Thẩm gia cùng Phó thị.”

“Ha ha ha, tuy rằng đều là đáp ứng, nhưng sao cảm thấy An Nhiễm thua một bậc thế nhỉ.”

Một vòng người thay phiên nhau gọi xong điện thoại, người thân của bọn họ trên cơ bản đều đáp ứng.

Nhân viên công tác bắt đầu đẩy bữa sáng vào, tuy nhiên độ phong phú cũng phân ra ba bảy loại, như Thẩm Tinh Tuế cùng Phó Kim Tiêu thuộc bộ phận người giải được rương mật mã, đương nhiên sẽ được hưởng bữa sáng phong cách xa hoa, đủ loại mỹ thực, mì nước hoành thánh, bánh bao sủi cảo cùng điểm tâm, sữa bò cùng hồ cay canh gì đó muốn chọn cái nào thì chọn.

So sánh lên, trước mặt Thẩm Tinh Thần cách đó không xa chỉ có một chén cháo, hai cái bánh quẩy cùng một chén dưa muối.

Thời điểm ăn cơm, nhìn Thẩm Tinh Thần ngồi bên cạnh bàn gần đó, Thẩm Tinh Tuế đem mấy món có trong khay mình đưa sang đặt lên chỗ hắn, nhẹ giọng: “Cùng nhau ăn.”

Thẩm Tinh Thần có chút ngoài ý muốn cắn bánh: “Đạo diễn không phải nói không cho đưa bữa sáng cho người khác sao?”

“Thì ta có cho đâu.” Thẩm Tinh Tuế cười giảo hoạt, hạ giọng: “Chúng ta mỗi người ăn một nửa, cái này không tính là cho, cùng lắm là chia đều.”

Thẩm Tinh Thần cũng lộ ra tươi cười, duỗi tay điểm trán Thẩm Tinh Tuế: “Ngươi tên tiểu tử này, gần đây học hư không ít a!”

Thẩm Tinh Tuế đem nước mì đặt lên trên bàn trước mặt hắn, còn đem thịt cùng đùi gà gì đó đều cho vào, đẩy sang: “Nhanh ăn đi, ngày hôm qua ngươi đã không ăn được mấy rồi.”

Thẩm Tinh Thần thật sự đói bụng, lập tức bỏ xuống cháo bắt đầu ăn mì.

Bên cạnh Thẩm Tinh Tuế mở miệng nhỏ ăn bánh bao, mà Thẩm Tinh Thần lúc này ăn hơn phân nửa chén mới giật mình ngẩng đầu, hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Hình như thịt đều ở trong này hết, ngươi không ăn à?”

“Ta cũng ăn mà.” Thẩm Tinh Tuế đem bánh bao thịt đưa cho hắn xem: “Cái này bên trong cũng có thịt.”

Thẩm Tinh Thần ghé sát mắt vào nhìn, bánh bao thịt kia chỉ có chút ít nhân ở bên trong, tuy rằng có thể ăn no, nhưng sao có thể so với đùi gà cũng thịt bò, mà người trước mặt hắn lại ăn thực thỏa mãn, một bộ không lo không ngại, làm tiểu thiếu gia hoảng hốt nhớ tới, giống như từ trước đến giờ Thẩm Tinh Tuế luôn là cái dạng này.

Mặc kệ là sự tình gì, hồi đó lúc còn ở《 Tinh Quang 》, Thẩm Tinh Tuế thức đêm không ngủ, ngồi xổm trươc phòng huấn luyện giúp hắn canh cửa không rời, thậm chí lúc còn ở trong ký túc xá, hắn bởi vì chưa từng làm những mấy việc như sửa sang giường đệm hay gấp chăn màn nên thường quậy cho bung bét hết lên, vẫn luôn là Thẩm Tinh Tuế yên lặng sau lưng giúp hắn giải quyết tốt hậu quả.

Thẩm Tinh Thần mím môi, đầu nhím nhỏ kiêu ngạo ngẩng mặt, hừ hừ nói: “Chờ trưa hôm nay ta làm nhiệm vụ thắng lợi, đến lúc đó mang ngươi đi ăn hai cái đùi gà.”

Thẩm Tinh Tuế hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu nói: “Được a, ngươi lợi hại nhất.”

Thẩm Tinh Thần bất mãn: “Ngươi cái gì mà ngươi, không lớn không nhỏ, kêu anh .”

“……”

Ấu trĩ.

Thẩm Tinh Tuế trong lòng tuy rằng phun tào, nhưng vẫn thuận theo hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Anh.”

Thẩm Tinh Thần cười toét miệng, nhưng vẫn cố giữ hình tượng trước mặt cameras, thanh thanh giọng nói: “Được rồi, xem như nể tình ngươi thành tâm thật tâm thành ý nhận ta làm lão đại, lúc sau khẳng định sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướиɠ!”

Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười: “Vậy phải cảm ơn ca rồi.”

Thẩm Tinh Thần lúc này mới vừa lòng tiếp tục ăn sáng.

Mà người xem phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy toàn bộ hành trình thì vừa buồn cười vừa cảm động:

“Kỳ thật sự việc lúc nãy làm ta có chút lo lắng, sợ trong lòng tiểu Tinh Thần có bóng ma đó.”

“Cũng may là có Tuế Tuế, hắn thật sự quá tốt.”

“Cảm ơn Tuế Tuế đã để tâm đến cảm thụ của Thần ca, cảm ơn ngươi!”

“Hai anh em nhà này đúng là, làm ta cảm động sắp khóc.”

Ăn uống đã no say, tổ đạo diễn tuyên bố thời gian nghỉ, các tiểu tổ từng người tụ họp lại bên nhau, mở ra rương mật mã có được ngày hôm qua.

Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu là tổ có nhiều thẻ card nhiệm vụ nhất, bọn họ mở rương ra, nhìn vào dòng chữ nổi bật trên đó, lần lượt là:

【 Thiếu gia từ nhỏ đã có nghệ thuật thiên phú hơn người, nhận được rất nhiều sự yêu thích】

【 Hắn từ nhỏ đã ghét nước, đặc biệt là hồ nước ở hậu viện】

Thẩm Tinh Tuế cầm hai tấm card lâm vào trầm tư, thử phân tích: “Danh tính của sát thủ, có thiên phú nghệ thuật, hơn nữa là người rất được hoan nghênh.”

Phạm vi tấm card này vẫn còn quá rộng, toàn bộ đàn ông con trai có trong đoàn này, nếu một hai phải đoán ai có thiên phú nghệ thuật thì đã khó liệt kê, lại nói được người người yêu thích, vậy lại càng không có giới hạn.

“Sợ nước.” Phó Kim Tiêu chỉ vào tấm card còn lại, mở miệng: “Lý lão sư bơi rất giỏi, Đồ Nhã cũng biết bơi lội.”

Thẩm Tinh Tuế nghĩ nghĩ nói: “Anh trai ta cũng biết bơi.”

Tấm card này giúp thu hẹp phạm vi tình nghi đi khá nhiều, có lẽ nếu bọn họ tìm được ai không biết bơi thì có thể sẽ khoanh vùng được danh sách nghi phạm!

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗn truyền đến tiếng đập cửa.

Thẩm Tinh Tuế quay đầu lại nói: “Mời vào.”

Tiến vào chính là Thẩm Tinh Thần, hắn nói: “Chúng ta không có mấy tấm card, nhưng ta thật sự không phải sát thủ, chúng ta muốn tới trao đổi thông tin tình báo?”

Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Làm sao có thể tin được chứ?”

“Ta thật sự không phải sát thủ!” Thẩm Tinh Thần hô to oan uổng, vì để chứng minh trong sạch, hắn nói: “Trong tay ta cũng có một thẻ nhiệm vụ, nếu các ngươi không tin, ta đem thẻ giao ra đây luôn! Hơn nữa ta có càng nhiều manh mối càng dễ xác định danh tính sát thủ, nội dung thẻ nhắc nhở của ta tuyệt đối sẽ là trợ giúp lớn!”

Thẩm Tinh Tuế chần chờ một chút, nhìn sang phía Phó Kim Tiêu.

Phó Kim Tiêu ngồi ở ghế trên, tay chống cằm: “Lấy ra xem.”

Thẩm Tinh Thần đem tấm card ra, để mọi người cùng nhìn thấy dòng chữ: 【 Thân thể thiếu gia từ nhỏ đã không tốt, lão gia hy vọng hắn có thể vui vẻ tự do cả đời 】

Thẻ card này tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng lại cho ra vài suy đoán.

Thẩm Tinh Thần nói: “Có thể hay không thân thể tên sát thủ này vẫn luôn không tốt?”

Kết hợp với những manh mối đã có trước đó, kết luận là: Sát thủ là nam, diện mạo anh tuấn, thiên phú nghệ thuật rất cao, được nhiều người yêu mến, chỉ có điều thân thể không tốt lắm.

Thẩm Tinh Thần có chút bực bội gãi đầu: “Rốt cuộc là ai a, cảm giác phạm vi vẫn rất lớn, không có nhắc nhở nào mang tính đột phá chút sao, đoán mãi cũng không ra cụ thể là người nào, sao lại khó như vậy chứ.”

Trong lúc Thẩm Tinh Thần đang ồn ào than vãn, Phó Kim Tiêu lại lâm vào trầm tư.

Hắn cầm tấm card manh mối trong tay manh mối một hồi, ánh mắt thỉnh thoảng lại lia qua mấy tấm card ở phía sau, khóe miệng bỗng gợi lên một vòng cung.

Thẩm Tinh Thần nhìn biểu tình này của hắn, dò hỏi: “Phó ca, ngươi biết là ai rồi sao?”

Thẩm Tinh Tuế có chút khϊếp sợ nhìn Phó Kim Tiêu, trực giác không nhạy đến mức đó chứ, những thẻ nhắc nhở này vẫn luôn quá mơ hồ, dựa vào cái gì để xác định?

Phó Kim Tiêu thả mấy tấm thẻ xuống, đứng lên duỗi người, chậm rãi nói: “Đại khái đã rõ ràng.”

??

Hai con lật đật cùng nhau mở miệng: “Là ai nha?”

Phó Kim Tiêu cầm lấy mấy tấm thẻ, nâng mắt nhìn về phía bọn họ, cong cong môi, thoải mái nói: “Chờ hôm nay thuận tay xác định lại chút đã.”

“……”

Vì cái gì ngươi có thể đem sự tình phức tạp nói ra đơn giản như vậy!

Thẩm Tinh Tuế hiện tại rốt cuộc hiểu rõ tại sao Thẩm Tinh Thần đã từng nói ‘Phó Kim Tiêu sẽ không thua’, cũng khó trách vì cái gì tiểu thiếu gia luôn không sợ trời không sợ đất nhưng trước mặt Phó Kim Tiêu lại ngoan ngoãn như vậy, người nam nhân này quá đáng sợ, ai sẽ muốn là kẻ địch của hắn chứ!



Thời gian họp buổi sáng kết thúc, tổ tiết mục bắt đầu phân chia nhiệm vụ hôm nay.

Không cần phải ở thị trấn lắc lư nữa, hôm nay phạm vi hoạt động của họ sẽ ra khỏi Đào Hoa trấn, đi tới một trấn nhỏ khác cách đó không xa, nơi này có một trường học được xay dựng cách đây khá lâu, tên là trường tiểu học Hy Vọng.

Đạo diễn thuận miệng nói: “Vị trí địa lý ở Đào hoa trấn khá hẻo lánh, cho nên kinh tế cùng giao thông đều không phát triển, trên ngọn núi này có mấy thôn trang nhỏ, mấy đứa nhỏ tại thôn trang này vẫn luôn muốn đi học nhưng không có cơ hội, may mắn mười mấy năm trước có một xí nghiệp hảo tâm đã quyên góp xây dựng lên ngôi trường này, giúp những đứa trẻ ở đây có cơ hội đọc sách đến trường, tự do khỏe mạnh trưởng thành!”

Theo máy quay di chuyển, ngay trước khu dạy học, mơ hồ xuất hiện tên xí nghiệp.

Phòng phát sóng trực tiếp có người phát hiện:

“Tập đoàn Tinh Nguyệt!”

“Đây là xí nghiệp của Thẩm gia!”

“Tiểu học Hy Vọng ……”

“Là vì con trai cầu phúc sao, bởi vì lúc trước bị lạc mất.”

“Theo như căn cứ thống kê, Thẩm gia không chỉ đầu tư một khu nhà tiểu học, mà trường tiểu học Hy Vọng như thế này còn trải rộng mỗi một tỉnh trấn!”

Bởi vì con trai nhà mình không còn nữa, cho nên hy vọng những đứa trẻ khác có thể được hưởng một môi trường giáo dục để trưởng thành mạnh khỏe dục, bởi vì trong lòng luôn mang hy vọng con mình có khả năng còn sống, lại lo lắng hắn không biết đang ở nơi nào chịu khổ chịu nạn, cho nên mỗi trường tiểu học như vậy đều cho xây dựng ở khắp nơi.

Tổ tiết mục mang mọi người đi vào trường học, thông báo quy tắc nhiệm vụ ngày hôm nay: “Mọi người lần luọt sẽ rút thăm trong hộp này, các lá thăm sẽ quyết định đến nhiệm vụ phải hoàn thành ngày hôm nay, trong này có các chức vụ là giáo viên, lao công, đầu bếp, bảo vệ…… Các ngươi được yêu cầu phải chịu trách nhiệm và hoàn thành đầy đủ mọi thứ trên cương vị, nếu ai đó mắc lỗi sẽ bị trừ điểm, làm tốt cộng điểm, thời gian công tác quy định là một ngày, hết thời gian chúng ta sẽ dựa trên điểm số quyết định ai là người chiến thắng thử thách.”

“Mặt khác.” Đạo diễn bổ sung: “Trong trường học có cất giấu các rương báu chứa manh mối nhiệm vụ, chờ đợi mọi người phát hiện, hôm nay là ngày thứ ba, sát thủ đã có thể động thủ, xin Vương gia cùng người tốt nhanh chóng tìm được hắn, đồng thời bảo vệ tốt chính mình!”

Kết thúc thông báo, mọi người bắt đầu rút thăm.

Thẩm Tinh Tuế rút được lá thăm làm lao công, Phó Kim Tiêu là giáo viên, tiểu thiếu gia Thẩm Tinh Thần mười ngón không dính nước xuân vậy mà rút được lá thăm đến phòng bếp làm việc, Ninh Trạch là bảo vệ, Đồ Nhã là người làm vườn……

Nhiệm vụ một khi bắt đầu, ngay lập tức tính toán điểm số.

Thẩm Tinh Tuế tìm được dụng cụ dọn dẹp cùng chổi quét rác, liền đến khu vực phòng học cùng hành lang đi làm việc, mà Phó Kim Tiêu nhận được sách tài liệu, đi đến lớp năm 3 dạy học. Khi mới vào phòng, học sinh đều phát ra tiếng thét kinh hô chói tai, trên mặt đều lộ ra tươi cười, mấy đứa trẻ ở đây tương đối thuần phác, làn da phơi đến ngăm đen, nhưng đều có một loại ngây thơ đáng yêu, lúc được tận mắt nhìn thấy đại minh tinh ngoài đời thì đôi mắt như phát sáng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Kim Tiêu.

Phó Kim Tiêu đứng trên bục giảng, ra hiệu im tiếng.

Tuy rằng chưa từng làm công việc giáo viên bao giờ, nhưng Phó ảnh đế lại không một chút luống cuống, hắn đứng trên bục giảng, trên mặt treo lên nụ cười nho nhã ôn hòa, chậm rãi mở miệng: “Mọi người hãy yên lặng, trước tiên ta xin tự giới thiệu, ta họ Phó, các ngươi có thể kêu ta là Phó lão sư, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vẫn muốn cũng mọi người làm quen một chút.”

Bọn nhỏ phía dưới nhất nhất trả lời: “Không phải lần đầu tiên gặp mặt ~”

Phó Kim Tiêu hứng thú nhướng mày: “Vậy khi nào đã gặp qua?”

“Gặp trong TV!”

“Mặt trên bao bì gói thực phẩm trong nhà.”

“Trên tường quầy bán quà vặt …”

Mấy câu trả lời chân chất làm người ta dở khóc dở cười, khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng bị chọc cười, mấy đứa nhỏ này thật quá ngộ nghĩnh làm đáng yêu rồi.

Còn có một tiểu nam hài vỗ vỗ ngực nói: “Cháu còn là fans của chú! Ảnh chụp chiến thần của chú đặc biệt đẹp trai, lớn lên cháu cũng muốn giống như chú, phải làm anh hùng, đi đánh bại người xấu!”

Nguyện vọng của trẻ con luôn là trong sáng nhất.

Cái kia tuy chỉ là một bộ phim khoa học viễn tưởng, kỳ thật căn bản không có siêu năng lực anh hùng như tưởng tượng.

Phó Kim Tiêu cong cong môi, không vạch trần: “Chí hướng không tồi, nếu vậy phải nỗ lực nhiều hơn, sau này mới thực hiện được.”

Thấy thái độ bình dị gần gũi hắn, mấy đứa nhỏ khác nguyên bản có chút khẩn trương khϊếp đảm cũng buông lỏng đi nhiều, thằng bé vừa rồi nói chuyện tiếp tục chỉ vào bạn cùng bàn của mình: “Cậu ấy cũng là fans của chú!”

Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn cúi đầu, nói giỡn: “Cháu cũng muốn lớn lên trở thành siêu anh hùng sao?”

Cô bé nhỏ thẹn thùng lắc lắc đầu.

Thằng bé bên cạnh rầu rĩ cười ra tiếng, mở miệng nói: “Không phải ạ, cậu ấy muốn sau này lớn lên trưởng thành, gả cho chú làm vợ!”

Toàn lớp nghe xong đều ồ lên cười òa.

Cô bé kia càng ngượng ngùng hơn, mặt đều đỏ, nhưng không phản bác, chỉ nhút nhát sợ sệt nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mặt, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Chỉ có Phó Kim Tiêu không có đi theo chê cười, nam nhân chỉ bình tĩnh nhìn cô bé, sau đó hơi khom khom lưng, nhẹ nhàng lene tiếng: “Có lý tưởng là chuyện tốt, nhưng hiện tại cháu còn quá nhỏ, chưa thể kết hôn được.”

Cô bé có chút thất vọng, mím môi, nhưng vẫn đáp lời gật đầu.

“Hơn nữa……”

Thời điểm cô bé không ngờ tới, Phó Kim Tiêu lại tiếp tục nói thêm một câu, cô bé ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, đối diện với cặp phượng nhãn đa tình kia, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt, ung dung mở miệng: “Lão sư đã có ý trung nhân, không thể cưới cháu nữa.”

!!!

Cô bé khϊếp sợ trừng lớn mắt.

Không chỉ là những người đang có mặt tại hiện trường thu hình, người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng như ngừng thở:

“Cái gì, cái gì ta có phải nghe nhầm rồi hay không!”

“Có người trong lòng?!”

“Gạt người, là gạt người đi, có phải chỉ để cô bé an tâm nên mới nói như vậy không?”

“Ai có bản lĩnh đó vậy, có thể bắt được trái tim của Phó ảnh đế a?”

“Người kia kiếp trước đã cứu vớt hệ Ngân Hà hay sao vậy?”

“A a a, mới sáng ra, sao bỗng nhiên lại nghe được tin này, ta sắp đột quỵ rồi!!”