Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế vô tội lại mang theo chút nghi hoặc, lặng nhìn Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu đón nhận ánh mắt này, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn tự tay lau khô khuôn mặt người đối diện, ngữ khí nhìn như đang phê bình nhưng thực tế lại mang đậm sủng nịch: “Bao lớn rồi, còn động chút liền rớt nước mắt, có khác gì mấy tiểu cô nương mới lớn chứ, cũng không sợ bị fans cười cho.”
Thẩm Tinh Tuế vốn dĩ đã đủ xấu hổ buồn bực, nghe được hắn nói như vậy liền ong khí phản bác: “Mới không phải, ta không có tự nhiên rớt nước mắt, còn không phải là bởi vì……”
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Vì cái gì?”
Thẩm Tinh Tuế cúi thấp đầu xuống, tay với lấy vở ghi tính dời đi lực chú ý, nhưng tầm mắt chăm chú nóng rực của người kia vẫn không ngừng tia tới, khiến hắn không thể nhẹ giọng trả lời: “Bởi vì cảm thấy ngài quá vất vả, cho nên liền…”
Nói ra đến mức chính bản thân cũng thấy ngượng ngùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ lý nhí ra mấy từ.
Phó Kim Tiêu nhìn người trước mặt, không khỏi cười khẽ: “Cho nên liền đau lòng?”
Hắn vậy mà lại nói ra.
Thẩm Tinh Tuế cảm giác như chút tâm tư giấu kín bị bóc trần, nhưng cảm giác được thấu hiểu vẫn khiến hắn thật cao hứng, cho nên khẽ gật đầu.
Phó Kim Tiêu ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt đảo qua làn da bị phơi đến đỏ ửng, bởi vì trời nóng lại còn chạy vội đến đây, lúc này trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, tuy ngày thường giáo dưỡng rất tốt, ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng, nhưng lúc này khả năng lại không chú ý được nhiều như vậy, bị mệt đến hơi cong eo.
“Bản thân còn không biết tự đau lòng mình chút nào.” Phó Kim Tiêu lấy phích đổ đầy nước ấm vào cốc đưa cho hắn: “Tiết mục quay chụp cũng không cần ngươi liều mạng như vậy, lúc quay xong hôm nay nhớ đến tổ đạo diễn lấy kem chống nắng, bằng không chờ ngươi quay xong lại phải vào bệnh viện kiểm tra.”
Thẩm Tinh Tuế hậu tri hậu giác: “A?”
“A cái gì mà a.”
Phó Kim Tiêu trở lại ghế ngồi, mở hộp cơm hắn đưa đến ra, một bên ung dung mở miệng: “Mệt đến mức này cũng không biết nghĩ cách đau lòng chính mình, may mà lão sư không dễ bị chọc khóc như ngươi, bằng không nhìn bộ dạng ta hiện giờ, chẳng lẽ phải ngồi yên chỗ này vừa khóc vừa ăn cơm?”
Trong lời nói mang theo hài hước trêu chọc làm Thẩm Tinh Tuế không kiềm được cười ra tiếng.
Nhưng sau một hồi cười cười, Thẩm Tinh Tuế mới chậm rãi phản ứng lại, ý của Phó ảnh đế là, hắn hiện tại cũng đang đau lòng mình sao?
Thật hay giả……
Cũng có lẽ là tùy tiện nói an ủi thôi, sao có thể có ý khác.
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế sông cuộn biển gầm nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, một bên lại chờ mong không dám xác định, nhưng khán giả phòng phát sóng trực tiếp đã kích động không nhịn được:
“Ta giống như đoán được cái gì rồi!”
“Tuế Tuế luôn như vậy mà, hắn lúc nào cũng vì người khác suy nghĩ trước hết.”
“Đáng thương nhất lại là không có người khác quan tâm lại hắn.”
“Có a có a, Phó ca có quan tâm hắn nha hắc hắc.”
“Ô ô ô, bỗng nhiên có chút cảm động, cảm ơn Phó ca chiếu cố Tuế Tuế nhà chúng ta.”
Sau giờ ăn trưa, có không ít người biết được tin tức liền xuất hiện, nghe nói thần tượng đang bán trái cây ở chợ nông sản thì kéo nhau đến, bọn họ phần lớn chính là fans, hơn nữa năng lực kinh tế tương đối dư dả.
Giờ nghỉ trưa còn chưa qua, liền có một cô gái trẻ tuổi áo vàng chạy tới quầy hàng: “Ông chủ, trái cây bán thế nào đây?”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng chạy tới báo giá cả.
Cô gái áo vàng phất phất tay mấy cái: “Được rồi, vậy mỗi loại lấy cho ta mười cân là được!”
Thẩm Tinh Tuế khϊếp sợ: “Tuy rằng rất cảm ơn đã giúp chúng ta buôn bán, nhưng mua nhiều như vậy, thật sự ăn được hết sao?”
Cô gái áo vàng có chút thẹn thùng nhìn thoáng qua Phó Kim Tiêu ở phía sau: “Không sao cả, ngươi không cần nhọc lòng, nếu thật sự muốn cảm ơn thì không bằng nghĩ cách khác tặng quà cảm, cảm ơn là được?”
Bởi vì các nàng cũng nghe qua quy tắc của tổ tiết mục, không cho phép khách mời thực hiện giao dịch bằng quan hệ, cho nên cũng không thể nói thẳng muốn chụp chung được, cuối cũng chỉ có thể dùng loại phương thức uyển chuyển này để cầu phúc lợi.
Thẩm Tinh Tuế lâm vào trầm tư, chưa nghĩ ra cái gì để làm tặng lễ: “Ta đây, chúng ta đây……”
Lúc hắn đang do dự chần chờ, phía sau liền truyền đến tiếng Phó Kim Tiêu, khẳng khái lại hào phóng: “Tặng lễ phải không, không thành vấn đề.”
Thẩm Tinh Tuế xoay người.
Phó Kim Tiêu tiếp tục nói: “Bảo mấy người Thẩm Tinh Thần trở về giúp ngươi xếp trái cây, ta đi đây chút rồi trở lại.”
Thẩm Tinh Tuế không hỏi nhiều hắn muốn đi chỗ nào, nhanh chóng lên tiếng sau liền gọi Thẩm Tinh Thần về, cùng nhau bắt đầu giúp khách hàng chọn trái cây.
Sau một hồi, Phó Kim Tiêu đã quay lại.
Phó ảnh đế cầm trong tay giấy và bút lôиɠ ʍυa từ quầy quầy bán văn phòng phẩm cách đó không xa, phô trương để lên trên bàn phía sau, hắn dùng bút lông nhúng vào mực nước, cánh tay hơi rũ, nhẹ nhàng hạ bút xuống giấy Tuyên Thành, nét bút thon chắc hữu lực hiện lên, lực đạo liền mạch lưu loát, bốn chữ ‘Vạn sự như ý’ nổi lên giấy, động tác xinh đẹp chữ viết đại khí.
Fans đứng bên cạnh chờ đợi đến kích động che môi.
Phó Kim Tiêu đem bút lông thả xuống, ngẩng đầu nhìn bọn họ, câu môi cười cười: “Quà tặng này có thể chứ?”
“Có thể có thể!” Fans gật đầu như gà mổ thóc, nàng cao hứng dậm chân tại chỗ, lời nói bắt đầu lắp bắp: “Thật sự sao, cái này, cái này, thật là tặng cho ta sao?”
Phó Kim Tiêu gật gật đầu, ôn hòa nói: “Cảm ơn đã ủng hộ chúng ta, vất vả rồi.”
Một câu hai ý nghĩa.
Một là để cảm ơn fans đã mua nhiều trái cây như vậy, hai là cảm ơn đã vượt qua đường xá xa xôi đến trấn nhỏ, ủng hộ bọn hắn.
Cô gái áo vàng cơ hồ lệ nóng doanh tròng, thậm chí còn có chút không xác định: “Không vất vả không vất vả, ta, ta có thể hỏi lại sao, cái này thật sự là cho ta.”
Phó Kim Tiêu trên mặt vẫn treo lên nụ cười, nam nhân anh tuấn mặc dù vì làm việc nên phải đổi sang mặc bộ đồ lao động, nhưng thoạt nhìn vẫn bắt mắt như cũ: “Thật sự.”
Tiểu cô nương kích động thở nhẹ, ngay cả đám người Thẩm Tinh Tuế cách đó không xa cũng bị hấp dẫn lực chú ý.
Thẩm Tinh Tuế lần đầu tiên nhìn thấy Phó Kim Tiêu viết thư pháp, nghi hoặc hỏi: “Phó lão sư biết viết thư pháp sao?”
“Ngươi cũng không nhìn xem của cải của Phó gia, Phó lão gia tử là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng, số lượng kỳ trân dị bảo sở hữu đã đủ để mở viện bảo tàng rồi, hơn nữa Phó gia từ lâu đã là thư hương thế gia nổi danh lừng lẫy, Phó ca từ nhỏ cũng bị ảnh hưởng khá nhiều, ngươi biết hồi từ thiện đấu giá lần trước tham gia không, bộ thư pháp của Phó lão gia tử bán được 8000 vạn đấy.” Thẩm Tinh Thần đè thấp thanh âm: “Mà Phó ca tất nhiên cũng được thừa hưởng khá nhiều, tuy không có mấy tác phẩm được lưu truyền ra ngoài, nhưng hai năm trước một bộ viết tay của hắn được đem ra bán đấu giá, cuối cùng bán ra 3000 vạn.”
Thẩm Tinh Tuế mở to hai mắt.
Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao vị fans kia lại kích động như vậy, mua mấy chục cân trái cây đổi lấy phần qua vô giá như này, không phải một bước lên tiên sao?
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng kích động:
“Loại chuyện tốt này sao không đập lên đầu ta chứ.”
“Đào Hoa trấn đúng không, ta vượt đêm đi qua.”
“Chị gái này đời trước cứu vớt hệ Ngân Hà hay sao vậy?”
Vốn dĩ sạp hàng bọn họ còn có không ít trái cây còn chưa bán xong, nhưng sau khi được vị khách kia bao thầu một lượng lớn thì đã không còn bao nhiêu rồi, cơ hồ muốn vượt mức chỉ tiêu, nhưng phía sau vẫn còn người muón mua, có mấy người thậm chí còn xếp hàng từ rất sớm, mặt trời chói chang, Đào Hoa trấn nhiệt độ cao, xếp hàng chờ cũng rất nóng, kết quả đến phiên các nàng lại hết hàng, nhìn cũng khá đáng thương.
Lý Nhứ An đề nghị: “Ta vừa mới nói chuyện với Lý lão sư và Nhiễm Nhiễm, bên kia hình như còn một lượng hoa nữa chưa bán xong.”
Thẩm Tinh Thần sau khi nghe xong cũng có ý tưởng: “Không bằng chúng ta đi mua một phần hoa đến đây đi, đưa cho mấy vị khách xếp hàng lâu nhưng không mua được, chứ nhìn vậy thấy đáng thương quá.”
Hai người nói xong đều nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
Đây mới là giám đốc tài chính người thật giá thật, không có hắn đồng ý, hết thảy chỉ là đánh rắm.
Phó Kim Tiêu ngồi trước bàn tính toán sổ sách, thống khoản thu ngày hôm nay, nghe vậy liền nói: “Trái cây của chúng ta đều dựa theo giá thị trường để bán, hai người các ngươi hôm nay tính sổ còn tính sai vài mục, kiếm tiền không thấy ngươi nghiêm túc như thế, lúc này tiêu tiền lại rất tích cực?”
Lý Nhứ An nghẹn, hắn đúng là có tính sai mấy mục.
Thẩm Tinh Thần cũng nghẹn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định gãi gãi đầu, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế, hy vọng hắn cứu cánh.
Thẩm Tinh Tuế đứng đó nhìn về phía sau, phát hiện có rất nhiều người xếp hàng, mọi người phải chịu nóng đến ướt đẫm lưng, chỉ có thể cầm bao che chút nắng, chờ rất vất vả.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ nói: “Số hoa còn lại bên Lý lão sư không bán được chắc cũng sẽ giảm giá, mà chúng ta đi mua cũng không cần quá nhiều, chỉ tặng cho những người xếp hàng lâu nhất là được, bằng không cũng hơi ngượng ngùng……”
Lý Nhứ An thở dài.
Hắn vừa định nói, ngươi nói những lời này cũng vô dụng thôi, ta vừa rồi cũng có ý này, nhưng Phó ca đều cự tuyệt, lúc này lặp lại sao có thể thành công? Hắn vừa định đi qua an ủi Thẩm Tinh Tuế một chút, khuyên hắn chết tâm đi, liền thấy Phó Kim Tiêu cách đó không xa bỗng ngẩng đầu, trên mặt miễn bàn có bao nhiêu ôn hòa, tán thành gật gật đầu: “Ngươi nói có đạo lý.”
Lý Nhứ An: “……?”
Phó Kim Tiêu bỏ sổ xuống, chậm rãi nói: “Vậy chiếu theo kiến nghị của ngươi, bên này ta sẽ trích ra một phần, ngươi cùng Tinh Thần đi sang phía Lý lão sư một chuyến, lấy chút hoa về.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy lộ ra mỉm cười: “Thật sao?”
Phó Kim Tiêu gật gật đầu.
Thẩm Tinh Thần kích động nắm tay dậm chân: “Tuyệt vời! Chúng ta đi luôn thôi!”
Thẩm Tinh Tuế cũng cao hứng, hai người này đều là tâm tư đơn thuần, lúc này có quyết định liền nhanh chóng tìm tổ tiết mục mượn xe, lưu lại Lý Nhứ An một mình hỗn độn trong gió.
Phòng phát sóng trực tiếp vui vẻ:
“Ha ha ha, nhìn biểu tình hoài nghi nhân sinh của Lý Nhứ An kìa.”
“Phó ca ngươi tốt tính như vậy từ khi nào thế?”
“Con trai ruột đề nghị thì ngay lập tức có đạo lý!”
“Ta cười yue.”
Thẩm Tinh Tuế ở bên này cùng tổ đạo diễn thương lượng việc thuê xe ba bánh, nhóm đạo diễn không muốn cho mượn miễn phí, hét giá: “50 nguyên một xe.”
Thẩm Tinh Tuế khϊếp sợ: “Sao lại đắt như vậy?”
Thẩm Tinh Thần từ nhỏ lớn lên cẩm y ngọc thực không gì cảm giác gì, còn muốn quét mã trả tiền.
Thẩm Tinh Tuế ngăn hắn lại, nói với tổ đạo diễn: “Giá này quá đắt rồi, ta lúc trước thuê xe công một cũng chỉ có 4 đồng tiền, xe điện ba bánh sao có thể 50.”
Đạo diễn thấm thía: “Hiện tại tài nguyên khan hiếm, giá cả rẻ nhất chính là như thế này, nếu ngươi ngại đắt có thể thuê một cái khác, cái kia không phải chạy bằng điện, chỉ cần 10 đồng tiền.”
Thẩm Tinh Tuế ngó sang bên cạnh nhìn, liền thấy được một cái xe đạp ba bánh khá cũ nát.
Nếu muốn bớt việc mà nói, lái cái này liền bớt việc, Thẩm Tinh Tuế do dự một lát, gật gật đầu: “Vậy cái này!”
Thẩm Tinh Thần khϊếp sợ, ngăn em trai lại: “Ta không quen dùng xe ba bánh.”
“Không có việc gì, để ta.” Thẩm Tinh Tuế lôi kéo hắn ngồi vào xe, một chân đặt lên bàn đạp, dò hỏi nói: “Ngồi ổn chưa?”
Tiểu thiếu gia từ trước đến nay đều quen ngồi ghế mếm trên siêu xe, giờ đây lại phải khép nép mếu máo ổn định chỗ ngồi, cao giọng: “Ngồi xong!”
Thẩm Tinh Tuế hét một tiếng: “Xuất phát!”
Đừng nhìn bề ngoài thân hình hắn mảnh mai yếu đuối, thoạt nhìn không có chút ưu thế, nhưng thật ngoài ý muốn, thể lực của hắn lại không thể xem thường, mang theo Thẩm Tinh Thần một đường đạp nhanh như chớp đến hiệu sách, chở đến mồ hôi đầy đầu.
Thẩm Tinh Thần vừa vào cửa liền nói: “Lý lão sư, chúng ta tới mua hoa!”
Lý lão sư từ bên trong ra tới, không nghĩ tới khách hàng còn có thể là đồng đội, cười nói: “Các ngươi muốn mua nhiều hay ít, hoa này 10 đồng một đóa.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Hoa này đúng là rất đẹp.”
“Tất nhiên rồi, vừa mới hái xong, đảm bảo chất lượng!” Lý lão sư rất là tự hào: “Để Nhiễm Nhiễm giới thiệu cho các ngươi một vòng.”
Thẩm Tinh Thần tuy rằng không phải loại tiêu tiền ăn xài phung phí, nhưng từ nhỏ đối tiền tài cũng không có khái niệm đặc biệt cụ thể nào, chính hắn chưa từng mua qua hoa, cho nên không biết giá cả rốt cuộc đắt hay không đắt.
An Nhiễm giới thiệu thực tích cực: “Loại hoa hồng này 10 nguyên một đóa, loại này tương đối đắt, phả i15.”
Thẩm Tinh Tuế từ phía sau lại đây, nhìn kỹ mấy bông liền nhẹ giọng: “Nhiễm Nhiễm, cho chúng ta mấy loại bình thường là được, nhưng chúng ta lấy 50 bông, như vậy sẽ giảm được bao nhiêu?”
An Nhiễm dở khóc dở cười: “Giá này cũng đâu có đắt.”
“Chúng ta mua nhiều.” Thẩm Tinh Tuế mặc cả không chút nể nang, cong lưng xem hoa, một bên nói: “Ngươi xem hoa này đã có điểm héo, cái này có thể tính rẻ một chút không, còn có đóa này, rõ ràng so với mấy bông khác nhỏ hơn rất nhiều, giá cả như nhau hình như không thích hợp đi?”
An Nhiễm bị hắn nghẹn cho không còn gì để nói, cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Vậy được rồi vậy được rồi, giảm cho các ngươi một chút vậy.”
Thẩm Tinh Tuế lúc này mới vừa lòng, lộ ra tươi cười: “Cảm ơn.”
Hỗ trợ thu xếp hoa lên xe xong xuôi, Thẩm Tinh Thần đau lòng em trai lái xe mệt, đên giờ áσ ɭóŧ sau lưng Thẩm Tinh Tuế còn chưa khô đâu, vì thế nói: “Để ta đi, ta tới lái cho.”
Thẩm Tinh Tuế chần chờ nhìn hắn: “Ngươi làm được không?”
“Khinh thường ai đó!” Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ ngực: “Có cái gì có thể làm khó được ta?”
Sự thật chứng minh tuy rằng Thẩm Tinh Thần tương đối khờ, nhưng năng lực học tập thì lại không tồi, sao khi sắp xếp xe ba bánh ổn thỏa, hai người liền mang theo hoa trở về, đến khi về đến nơi đã mệt không dậy nổi eo.
Mấy antifans của Thẩm Tinh Tuế tất nhiên đã có cớ để nói:
“Thật sự quá keo kiệt.”
“Không phóng khoáng.”
“Kém xa khí độ của Nhiễm Nhiễm.”
“Thiếu tiền lắm chắc?”
“Còn liên lụy Tinh Thần mệt như vậy, rõ ràng hôm nay đã kiếm lời rất nhiều tiền, dùng nhiều một chút thì mất gì chứ.”
Hoa tới nơi, vài người đem hoa phân phát xuống dưới, sạp trái cây trên cơ bản đều được rửa sạch xong xuôi, vài người bọn họ đem sạp thu lại, lúc này mới tìm lão gia gia giao tiền nhập hàng, lão gia gia nằm mơ cũng chưa nghĩ được trái cây nhà mình trong mọt ngày đã bán xong, thậm chí lúc hắn nhìn đến mấy cái sạp sạch bong thì vẫn còn ngỡ ngàng, thậm chí cả người đều như đang nằm mơ.
Phó Kim Tiêu đem sổ ghi chép giao cho hắn, lại nói: “Số tiền hôm nay bán được ở chỗ này, đại khái là 6213 nguyên, ngài xem lại xem có chỗ nào thắc mắc không, nếu mọi thứ đều ổn thỏa lát nữa sẽ có người đến ngân hàng rút tiền đưa cho ngài.”
“Nhiều như vậy, nhiều như vậy sao?” Lão gia gia tiếp nhận sổ sách trong tay, bàn tay nhăn nhua thô ráp khẽ run rẩy: “Cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi, nhiều tiền như vậy ta không thể lấy được, các ngươi giúp ta bán đồ vật, ta muốn phân cho các ngươi một nửa……”
Thẩm Tinh Thần cười cười nói: “Không sao đâu gia gia, đây đều là chúng ta tự nguyện, cũng là để hoàn thành nhiệm vụ công tác của tổ tiết mục, ngài chịu đem trái cây cho chúng ta mượn bán, đã xem như giúp đỡ rồi!”
Lão gia gia không hiểu lắm cái gì mà tiết mục tổ, cái gì là nhiệm vụ.
Hắn vẫn từ trên người mình móc một túi vải đưa ra, cái túi này nhìn đã rất cũ nát, lão nhân gia dần mở từng lớp vải, lộ ra tiền bên trong, có hai tờ một trăm khối cùng mấy tờ tiền năm nguyên, mười nguyên cũ sờn bạc gấp vuông, còn có mấy đồng tiền xu.
Hắn đem hai tờ tiền trăm nguyên đặt vào tay Phó Kim Tiêu, lại cúi đầu lấy tiếp mấy tờ còn lại, thanh âm thấp thấp, chân thành tha thiết: “Cái này là, là tiền tiết kiệm của ta, bán trái cây cùng đồ phế phẩm, các ngươi lấy trước đi, chờ khi nào có tiền rồi, ta lại đưa tiếp……”
Lão nhân gia không có tích góp gì nhiều, toàn bộ tiền mặt trước mặt chính là tất cả.
Đối với rất nhiều người cái này cũng chỉ đủ tiền mua một phần cơm hộp, hoặc là một cái phẩy tay tùy tiện nạp vào trò chơi, bé nhỏ không đáng kể nhưng lại là số tiền lão nhân gia phải tích cóp rất lâu, ngồi xổm dưới ánh nắng chói chang cả ngày bán mấy cân trái cây mới có được.
Thẩm Tinh Tuế đem tiền trả lại cho lão nhân gia, mỉm cười nói: “Ngài không cần lo lắng, không cần phải làm như vậy đâu, chúng ta làm việc thực ra vẫn được tổ tiết mục trả công như bình thường, không thiệt thòi gì cả.”
Lão nhân nghe không rõ lắm, chần chờ nói: “Các ngươi vẫn nhận được tiền?”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Phải, vậy nên tiền của mình thì ngài cứ nhận lấy đi, đừng nhọc lòng chúng ta.”
“Đúng vậy.” Thẩm Tinh Tuế tinh tế giúp lão nhân đem tiền đặt lại vào tấm vải, cẩn thận nhẹ giọng dặn dò: “Thời tiết hiện tại khá nóng, ngài lúc ra cửa nhớ mang cái mũ che nắng hay ô cũng được, ta giúp ngài xem qua, mấy cửa hàng phía trước đều bán mấy mặt hàng đó, mũ 20 đồng là có thể mua được, còn có a, ngài bình thường phải thường xuyên đi lại nhiều, giày cũng nên thay ……”
Lão nhân an tĩnh nghe, con cái hắn đều đi làm công xa, một năm cũng không thấy được một lần, lúc này nghe được thanh niên ôn thanh dặn dò, một bên gật đầu, một bên chậm rãi đỏ hốc mắt, thân hình câu lũ in bóng dưới ánh mặt trời, đã cô độc lại đáng thương.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm khái vạn phần:
“Trên đời này thật sự có quá nhiều khó khăn.”
“Đừng nói cái gì mà keo kiệt, hắn tiết kiệm tiền cũng đâu vào túi mình, đều là cho gia gia người ta cả.”
“Chỉ có người từng trải qua mấy cái khổ này mới thật sự hiểu được.”
“Hắn cũng chỉ muốn tiết kiệm tiền cho người khác cũng là tội à, còn bị nói cái gì mà không phóng khoáng, xin đó, không thể khoan dung đi một chút được à.”
“Khả năng gia đình mới của hắn cũng tương đối khó khăn đi……”
……
Ngày hôm sau
Sáng sớm tinh mơ mọi người đã tập hợp lại ở đình viện, tổ đạo diễn bắt đầu thanh toán thành tích ngày hôm qua, cuối cùng vẫn là tiểu tổ bốn người Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Tuế, Thẩm Tinh Thần, Lý Nhứ An lấy kết quả nhiều hơn 500 nguyên đạt được thắng lợi.
Tổ tiết mục lấy ra mấy cái rương chứa mật mã: “Chúc mừng mọi người ngày hôm qua đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đạt được chỉ tiêu yêu cầu, trong những cái rương này có thẻ card chứa manh mối về danh tính sát thủ, mọi người chỉ cần mở được là có thể sở hữu chúng.”
Thẩm Tinh Thần nhận cái rương liền hỏi: “Mật mã đâu?”
Đạo diễn bắt đầu dở chưng: “Mật mã chính là số lượng món ăn được đưa ra trước mặt mỗi người trong bữa sáng ngày hôm qua, hai người bốn số, là ngươi cùng đồng đội hợp lại, chính là mật mã.”
???
Ba dấu hỏi lớn như đang xoay quanh tâm trí thật lâu không tiêu tan, mọi người đều mở to hai mắt không dám tin tưởng nhìn tổ tiết mục.
Thẩm Tinh Thần nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Đạo diễn, xin hỏi ngươi đang chơi ta sao?”
Bình luận phòng phát sóng trực tiếp tăng gấp bội:
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Biết tổ tiết mục bỗng nhiên cấp bữa sáng không phải chuyện tốt gì mà, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.”
“Trời xanh ơi, ta ở trên giường cười lăn cười lộn đây.”
“Có được thẻ nhiệm vụ, nhưng cuối cũng lại không có được gì.”
Lúc những người có mắt lâm vào hoàn cảnh nghẹn ngào trân trối, Thẩm Tinh Tuế yên lặng tiến lên một bước: “Ta hình như nhớ rõ.”
?
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía hắn.
Thẩm Tinh Tuế bị nhìn chằm chằm như vậy thì có chút thẹn thùng, cười cười nói: “Ta còn nhớ khá rõ, ngày hôm qua bởi vì phân vân không biết nên chọn món nào, nên đem toàn bộ món trước mặt nhìn qua một lần, cho nên nhớ rõ số lượng, của ta là 12 món đúng không?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Chính xác.”
!!!
Những người khác trừng to mắt.
Thẩm Tinh Thần thò qua nói: “Nhưng ngươi chỉ nhớ được của mình thôi thì cũng vô dụng a, phải có đầy đủ bốn số của ngươi cùng đồng đội hợp lại mới được, không có của Phó ca thì chịu.”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Ta hẳn là 16 món.”
Nhân viên công tác nhanh chóng gật đầu: “Chính xác.”
Thẩm Tinh Thần: “……?”
Tổ đạo diễn đem hai rương chứa mật mã đưa cho Thẩm Tinh Tuế Phó Kim Tiêu nói: “Chúc mừng hai người đã hoàn thành khảo nghiệm, hai rương này thuộc về các ngươi.”
Bên cạnh Thẩm Tinh Thần chỉ biết trợn mắt há mồm, trong thâm tâm ngoài rít gào ra thì không còn lời nào có thể nói, mẹ nó hai người các ngươi có phải cầm kịch bản nghịch thiên hay không, vì cái gì buổi sáng không ăn cơm cho tử tế đi còn rảnh rỗi không có việc gì đi đếm số lượng, phạm quy a!
Phòng phát sóng trực tiếp khán giả nhìn đến vẻ mặt của hắn càng vui vẻ:
“Ngộ không thể kể ha ha ha.”
“Phó ca cùng Tuế Tuế quá mạnh rồi!”
“Tinh Thần bảo bối ta thắp sẵn nến cho ngươi rồi đó.”
Tổ đạo diễn có khả năng cũng nhìn không nổi, rốt cuộc quyết định cho hắn cơ hội: “Kỳ thật nếu các ngươi thật sự không nhớ được cũng không sao, dù sao hôm nay các ngươi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ, chúng ta vẫn có thể phá lệ đem một cái rương chứ tấm card nhiệm vụ mở ra cho các ngươi.”
Thẩm Tinh Thần vừa định thở phào nhẹ nhõm, liền nghe được thanh âm ma quỷ của đạo diễn: “Nhưng bởi vì không nhớ được, cho nên bữa sáng hôm nay các ngươi sẽ bị cắt.”
Một hơi liền ra quyết định nửa vời, thiếu chút nữa đem người sống nghẹn chết.
Mấy thành viên tổ khác nghe vậy cũng không lưu tình cười nhạo:
“Tinh Thần, ngươi liền biết đủ đi, ít nhất ngươi còn thêm được một cái cái nha.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không có bữa sáng đây này.”
“Cùng nhau chịu đói đi chiến hữu.”
Thẩm Tinh Thần vừa định kháng nghị, ai biết đạo diễn lại lấy ra một cái di động: “Nhưng như vậy có vẻ cũng quá tàn nhẫn, vì vậy hiện tại chúng ta thêm vào một khiêu chiến, hiện tại đã là sáng sớm 5 giờ 30 phút, các ngươi gọi điện cho người nhà, dò hỏi xem có ai nguyện ý đến Đào Hoa trấn mang bữa sáng không, nếu đối phương trả lời được, các ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ bữa sáng, sẽ không bị đói bụng nữa.”
“……”
Tổ tiết mục chó má.
Trên mặt mọi người cơ hồ đều hiện lên biểu tình chết lặng.
Bất quá còn có người cao hứng, Lý lão sư nói: “Được, khiêu chiến thì khiêu chiến, ít nhất còn có cơ hội.”
Thẩm Tinh Thần đương nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn nói: “Được thôi đạo diễn, ta chấp nhận thử thách, đem điện thoại lấy đến đây đi.”
Nhân viên công tác sớm đã biết thói quen của vị thiếu gia này, vì thế vội vàng đem điện thoại đưa cho hắn, lại cẩn thận nhắc lại quy tắc một lần: “Nhất định phải gọi cho người nhà.”
Thẩm Tinh Thần gật đầu: “Yên tâm đi!”
Tiểu thiếu gia tự tin vạn phần mở điện thoại, người được lựa chọn chính là Thẩm Minh Lãng, điện thoại vang lên một hồi đã được kết nối, thành âm trầm thấp bên kia đầu dây vang lên: “Alo?”
Thẩm Tinh Thần nhanh nhảu: “Alo, anh à, là em, Tinh Thần a.”
Thẩm Minh Lãng: “Có việc gì?”
“Còn không phải em đang tham gia tiết mục sao, sáng nay anh đến đây mang theo bữa sáng cho em đi?” Trên mặt Thẩm Tinh Thần tràn đầy tươi cười.
Thẩm Minh Lãng trầm mặc nửa ngày, thanh âm âm trầm đáng sợ: “Ngày hôm qua ta phải thức suốt đêm làm phương án mở họp, vừa mới mới ngủ không được mấy tiếng, Thẩm Tinh Thần, ngươi ngứa da có phải không?”
Thẩm Tinh Thần: “Ai……”
Điện thoại lạch cạch một tiếng rồi treo.
Trong viện gió lạnh thổi qua, nỗi thê lương rơi lả tả đầy đất.
Mấy vị khách quý khác không nhịn xuống được cười bò, Thẩm Tinh Thần nhìn về phía đạo diễn, gằn giọng: “Đạo diễn, cái này không tính, ngươi để ta gọi một lần nữa?”
Đạo diễn nào dám nói không được.
Vị thiếu gia này nếu đã dở chứng, ai cũng không ngăn được.
Thẩm Tinh Thần hoả tốc gọi lại cho người tốt tình nhất nhà– mẫu thân đại nhân, điện thoại reo lên một hồi thì có người nhấc máy, điện thoại bên kia chậm rãi vang lên tiếng của Từ Ân Chân, nhẹ nhàng ôn hòa: “Alo?”
Thẩm Tinh Thần nói: “Mẹ, là ta, Tinh Thần.”
“Thẩm Tinh Thần?” Từ Ân Chân vừa nghe được tiếng hắn, thanh âm đanh đá liền buông ra: “Ngươi rạng sáng 5 giờ không ngủ được bày trò gì vậy? Đừng bảo ta ngươi bị ác mộng!”
Thẩm Tinh Thần: “…… Không phải, ta đang quay tiết mục, người có thể mang bữa sáng đến đây cho ta được không?”
Từ Ân Chân đang mơ mơ màng màng, theo bản năng nói: “Đưa bữa sáng? Ta đưa ngươi bàn tay ngươi có muốn không?”
Thẩm Tinh Thần khóc không ra nước mắt: “Mẹ, ta đang nói chuyện nghiêm túc mà!”
Nhưng mà khán giả phòng phát sóng trực tiếp đã bị chọc đến chảy nước mắt:
“Ha ha ha, cạn lời.”
“Nguyên lai địa vị tiểu thiếu gia trong nhà lại thấp như vậy?”
“Nhưng vẫn rất thương hắn nha, anh trai tuy rằng thức đêm suốt đêm nhưng nhìn thấy điện thoại em trai gọi đến vẫn nhận, mẹ hắn cũng như vậy, hơn nữa lúc nói đến chuyện mang bữa sáng cũng không dập luôn.”
“Đúng vậy a, thật sự thực làm người ta hâm mộ.”
Thẩm Tinh Thần cùng Từ Ân Chân bẻ xả nửa ngày, cuối cùng đầu dây bên kia miễn cưỡng đáp ứng có lệ, cũng coi như qua vòng.
Tổ đạo diễn lại nhìn về phía hai người Thẩm Tinh Tuế bên cạnh, dò hỏi nói: “Các ngươi muốn gọi điện thoại không?”
Thẩm Tinh Tuế có chút kinh ngạc: “Chúng ta cũng có thể sao, không phải đã thông quan phá giải mật mã rồi sao?”
“Vì công bằng đương nhiên mỗi người đều có cơ hội.” Đạo diễn thể hiện bản thân rất công chính liêm minh: “Nếu các ngươi gọi điện thoại đạt được yêu cầu, có thể đạt được trợ giúp một lần từ tổ nhân viên công tác.”
Phó Kim Tiêu nghe xong gật gật đầu, nói: “Có thể thử xem sao.”
Thẩm Tinh Tuế do dự một chút, cũng đáp ứng.
Thẩm Tinh Thần thuận tay đem điện thoại đưa cho Thẩm Tinh Tuế, nói: “Đây, vậy ngươi gọi điện cho mẹ đi, đừng gọi cho anh cả, lúc này tính hắn dữ lắm.”
Bởi vì đại đa số người kể cả khán giả xem chương trình cũng không biết cha mẹ ruột Thẩm Tinh Tuế là ai, cho nên đều tương đối tò mò, cho dù nghe được Thẩm Tinh Thần nói lời này sau cũng chỉ cảm thấy rất kỳ quái, đến khi nhìn thấy Thẩm Tinh Tuế muốn gọi điện thoại thì liền bỏ qua, hưng phấn hóng hớt, có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khám phá truy tìm bí mật.
Những người xem hệ bát quái kích động:
“Không biết là thần thánh phương nào.”
“Ngẫm lại lúc trước hai vợ chồng kia, lúc Tuế Tuế quay ở《 Tinh Quang 》 còn không xuất hiện lấy một lần.”
“Tuế Tuế thật sự thảm.”
“Thật hy vọng cha mẹ mới đối xử tốt với hắn!”
Thẩm Tinh Tuế nhận điện thoại thì thoáng chần chờ, cuối cũng vẫn lựa chọn gọi vào dãy số kia, hắn đợi một hồi, mà bởi vì cùng là một số gọi đến, vì vậy đầu bên kia truyền đến thanh âm buồn bực của Từ Ân Chân: “Vừa rồi không phải đã nói hết rồi sao, giờ lại gọi tiếp nữa, Thẩm Tinh Thần ngươi có phải thật sự ngứa da rồi hay không, lúc này mới mấy giờ hả, cho dù ngươi……”
Thẩm Tinh Tuế co người lại, có chút cẩn thận mở miệng: “Mẹ, là ta.”
“……”
Đầu dây bên kia ngay lập tức lâm vào trầm mặc.
Hiện trường ngay cả tổ đạo diễn cũng câm nín, mà phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung nồi:
“Sao lại thế này, tình huống sao lại như vậy?”
“Có phải gọi sai số hay không?”
“A a a a, hắn kêu mụ mụ đó, ta có phải nghe lầm rồi?”
“Bọn tỷ muội à, ta cực kỳ kích động đây.”
“Cho dù là mới sáng sớm, ta cũng không chút mệt nhọc!”