Lúc ngồi trên xe taxi, cô nhắn tin cảm ơn Mạnh Thời.Mạnh Thời không trả lời, Phùng Hy nghĩ, chắc chắn là anh đang ngủ bù, nhưngđiện thoại di động vẫn bị cô nắm chặt trong tay. Lúc đến nhà hàng, vẫn chưathấy có tin nhắn trả lời, Phùng Hy nhìn điện thoại di động cười, cô đã có phầnđể tâm đến Mạnh Thời rồi, tâm trạng chờ đợi tin nhắn này thật mới mẻ làm sao.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng Tứ Hải, một chiếc bàn trònrộng, các món ăn hấp dẫn, mở ra hai chai Mao Đài mười lăm năm, Phụ Minh Ý vàVương Thiết mỗi người ngồi một bên tổng giám đốc Thái, Phùng Hy và Dương ThànhThượng cũng ngồi hai bên. Mục tiêu rất rõ ràng, hai sếp tiếp tổng giám đốcThái, còn lại râu ria là để cho Phùng Hy và Dương Thành Thượng lo giải quyết.
Tổng giám đốc Thái ngồi ở phía đối diện hỏi Phùng Hyvới vẻ quan tâm: “Tối qua cô Phùng Hy nghỉ ngơi khỏe chứ?”.
Phùng Hy lập tức nở nụ cười trả lời, “Vâng, tửu lượngem kém, ngại với tổng giám đốc Thái quá. Bây giờ vẫn chưa tỉnh rượu đây này,chỉ có thể lấy trà thay rượu để mời tổng giám đốc Thái thôi”.
Cô chỉ muốn uống ít đi, khó khăn lắm mới giảm đượccân, tuyệt đối không thể để vì ăn tiệc tiếp khách nhiều mà để béo trở lại. Côngviệc không bao giờ có thể trở thành toàn bộ cuộc sống của cô. Nghĩ vậy, PhùngHy liền nở nụ cười tươi tắn trên môi.
Phụ Minh Ý cười cười nhìn cô: “Tổng giám đốc Thái vàgiám đốc Phùng hợp nhau là tốt nhất, đơn hàng này sẽ để cho giám đốc Phùng toànquyền phụ trách”.
Tổng giám đốc Thái cười ha ha: “Lần này mua sắm máymóc cũng chiếm một số lượng lớn, vật liệu cũng chiếm một phần ba, nhưng giámđốc Phùng lại là người của bộ phận cơ khí”.
Ý của tổng giám đốc Thái là muốn hỏi xem Phùng Hy cóthể ký kết luôn cả mảng vật liệu không. Nghe thấy thế Vương Thiết liền cườinói: “Tổng giám đốc Thái đã nói thế rồi, giám đốc Phùng toàn quyền phụ trách,mảng vật liệu tổng giám đốc Thái không cần phải lo nữa đâu”.
Phùng Hy thấy Vương Thiết nở nụ cười đầy ẩn ý với cô,trong lòng cũng đã hiểu, rồi cô cũng không nén nổi, bèn nhìn sang Phụ Minh Ý,anh cũng liếc cô một cái đầy ẩn ý. Ánh mắt của hai vị tổng giám đốc đều bí ẩnkhó hiểu, Dương Thành Thượng đang uống rượu với người của công ty Cừ Giang, lậptức Phùng Hy cảm thấy mình như bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.
Cô đành phải nhấc chén trà lên nói với tổng giám đốcThái: “Em lấy trà thay rượu để mời tổng giám đốc Thái, chúc cho sự hợp tác củachúng ta vui vẻ tốt đẹp!”.
Chén trà vẫn chưa đặt xuống, điện thoại liền đổchuông, cô bình thản tắt ngay điện thoại, tiếp tục cười nói. Đợi đến sau khi ănxong, tiễn đoàn tổng giám đốc Thái về, Vương Thiết cười nói: “Giám đốc Phùng,ngồi xe của tôi về công ty nhé!”.
Trên xe, Phùng Hy nhắn tin lại cho Mạnh Thời, thấy anhnhắn ngay lại là tối cùng nhau đi ăn, trong lòng cô thấy vui vui, nụ cười thấpthoáng trên môi.
Vương Thiết cười hỏi: “Phùng Hy à, trả lời tin nhắncủa ai mà cười tươi thế?”.
Phùng Hy đáp: “Của bạn trai em”.
Vương Thiết nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, cười lớn:“Hay quá nhỉ, Phùng Hy, cô nhìn cô xem, gầy đi trông xinh hẳn, còn có bạn trainữa, lại được ký hợp đồng lớn trị giá trăm triệu tệ, kỳ nghỉ phép vừa rồi ổnquá còn gì”.
Ẩn ý trong lời nói của Vương Thiết là muốn nhắc PhùngHy phải ghi nhớ công lao của ông. Làm sao Phùng Hy lại không hiểu, cười khúckhích nói: “May mà có sếp tạo điều kiện. Thế nhưng sếp phải giữ bí mật cho emđấy, em mới ly hôn được ba tháng thôi mà, trong công ty nhiều người hay gièmpha”.
“Yên tâm, tôi phải biết chứ. À đúng rồi, cậu Trần Môngvẫn còn đang nhắc chuyện vật liệu, cô định để làm một mình hay nhường cho TrầnMông?”.
Phùng Hy nhanh trí hỏi: “Em không rành lắm mảng vậtliệu, mặc dù hợp đồng là để bộ phận cơ khí ký, nhưng với bộ phận vật liệu vẫnlà một công ty, ý sếp thế nào ạ?”
Cô tưởng rằng Vương Thiết sẽ bảo cô chia mảng vật liệura, không ngờ Vương Thiết lại nói: “Thôi cô làm đi. Về sau bộ phận vật liệucũng sẽ ký hợp đồng của bộ phận cơ khí, Trần Mông và Dương Thành Thượng bấthòa, chắc là cậu ta sẽ không nhường cho bộ phận cơ khí đâu”.
Phùng Hy “vâng” một tiếng, trong lòng bắt đầu thầmtính xem Vương Thiết muốn đạt được cái gì. Phụ Minh Ý muốn đối phó Vương Thiết,nhưng Vương Thiết không nhúng tay vào mảng vật liệu nữa, không phải mọi tínhtoán của Phụ Minh Ý đều đổ bể hết sao?
Đang nghĩ thì tin nhắn lại gửi đến, tin nhắn của PhụMinh Ý, rất ngắn gọn: “Buổi tối điện thoại”.
Phùng Hy lại thở dài, thực sự là anh coi cô như khẩusúng để sử dụng. Nhớ đến ánh mắt của Phụ Minh Ý tối hôm qua, trong lòng lạithấy sợ. Về đến công ty, lúc xuống xe, Vương Thiết cười nói: “Phùng Hy đây làlần đầu tiên cô làm về vật liệu, nếu giá cả và nhà cung cấp không thạo thì côcó thể tìm tôi”.
Phùng Hy rất hiểu ý.
Ngày trước Vương Thiết và Trần Mông cùng làm vật liệu,được chia tiền từ chỗ Trần Mông. Hiện nay ông ta muốn chặn cả hai đầu, tìm mộtnhà cung cấp đáng tin cậy, để chia tiền từ chỗ cô, thảo nào ông ta không cầnPhùng Hy giao hợp đồng cho Trần Mông. Hợp đồng mua sắm vật liệu mà cô ký, TrầnMông không thể giở trò gì trong hợp đồng, có lợi nhuận cũng không giấu được.
Cô phục Vương Thiết sát đất. Đừng nói đến cô, ngay cảDương Thành Thượng cũng không thạo mảng vật liệu. Phụ Minh Ý mới chân ướt chânráo về công ty, cũng không hiểu lắm về giá thép và nhà cung cấp ở thành phốnày. Khi thương lượng giá cả ký hợp đồng với tổng giám đốc Thái và tìm nhà cungcấp, cô buộc phải nhờ Vương Thiết giúp.
Lẽ nào Phụ Minh Ý không biết được tình hình này? Lạimột câu hỏi nữa hiện lên trong đầu Phùng Hy.
Cô quay về phòng mình với bao suy nghĩ trong đầu. Buổichiều triệu tập nhân viên trong phòng để soạn thảo văn kiện đấu thầu, còn mìnhthì ngồi bên máy tính để soạn thảo hợp đồng. Thời gian cả buổi chiều đã trôiqua như vậy. Lúc gần sáu giờ Mạnh Thời gọi điện đến nói đang đứng đợi cô ởdưới, Phùng Hy vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.
Lúc vào thang máy cô lại gặp Phụ Minh Ý, Phùng Hy thấymay vì thấy có không ít đồng nghiệp cùng đứng đợi thang máy, cô bèn lên tiếngchào Phụ Minh Ý rồi ung dung bước vào.
Bước ra khỏi cổng lớn của cơ quan cô liền nhìn thấyMạnh Thời đang tựa vào cửa chiếc xe taxi cũ của anh. Anh mặc một chiếc áo phôngmàu xám, quần bò loại vải mỏng, giống như cây bạch dương đang đứng uy nghitrước gió. Phùng Hy bất giác cúi đầu nhìn bộ váy mình đang mặc, trong tích tắcđó, cô vội nghĩ, lẽ nào cô sợ không xứng với anh sao? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầudè dặt, do dự không rảo bước nhanh nữa.
Phụ Minh Ý đứng ở sau lưng cô, đột nhiên khẽ nói mộtcâu: “Không ngờ anh ta lại lái taxi à?”.
Phùng Hy lập tức ngẩng đầu lên cười: “Sao cơ, anhkhinh à?”.
Trong mắt Phụ Minh Ý chỉ có vẻ tư lự, nghe giọng cô làanh biết cô đã hiểu lầm, bèn khẽ nói một câu: “Ý anh không phải là như vậy. Ýanh muốn nói là phong độ của anh ta không giống”.
Phùng Hy đã hiểu lầm rồi nên cô không muốn nghe giảithích gì thêm, nói với vẻ mỉa mai: “Công việc chẳng qua chỉ là bát cơm mà thôi,anh ấy làm nghề gì cũng thế thôi, lẽ nào cứ nhất thiết phải ngồi trên ghế củatổng giám đốc thì mới được coi là hùng dũng oai phong?”.
Một nét bực bội hiện thoáng qua trên mặt Phụ Minh Ý,anh cố gắng kìm chế nói: “Em cẩn thận thì hơn”.
Nói rồi anh bỏ đi ngay, lái chiếc xe Audi mà công tycấp cho anh đi lướt qua. Lúc đi qua chỗ Mạnh Thời, Phụ Minh Ý lạnh lùng nhìnanh, cách bảo vệ Mạnh Thời của Phùng Hy và sự châm chọc của cô dành cho anh đãkhiến anh vô cùng chua xót, bực bội. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Thời láixe taxi, đây hoàn toàn là sự phán đoán trực giác của anh đối với người đàn ôngnày. Phụ Minh Ý khẽ chửi thầm. Một lát sau, xe đã ra đường lớn, hòa vào dòng xetấp nập trên đường, mãi lâu sau, Phụ Minh Ý mới bình tĩnh trở lại.
Mạnh Thời dõi theo bóng xe của Phụ Minh Ý. Anh nghĩ,Phùng Hy không thể tiếp tục ở lại công ty này được nữa, suốt ngày bị sếp củamình theo dõi, dù có muốn tránh cũng chỉ tránh được một hai ngày, không thểtránh mãi được. Lần nào chạm mặt với Phụ Minh Ý, anh đều cảm nhận được một sựđối địch, và sự đối địch này có thể sẽ khiến Phùng Hy bị tổn thương trong côngviệc. Sự ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, cái ghen của đàn ông có lẽ cònngông cuồng hơn.