Phụ Minh Ý cúi đầu xuống hỏi Phùng Hy: “Em muốn anh tađưa em về nhà à?”.
Ánh mắt anh dường như đang dò hỏi. Với những gì màPhùng Hy hiểu về Phụ Minh Ý, cô biết anh đang đợi cô đưa ra một sự lựa chọn. Sựlựa chọn của cô? Cô không còn cơ hội để lựa chọn nữa, cho dù chuyện giữa cô vàMạnh Thời không thể tiếp tục được nữa, cô cũng vẫn không quay đầu lại.
Phùng Hy cố gắng đứng vững, mặc dù hơi líu lưỡi nhưngnói vẫn rất rõ ràng: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc. Bạn em sẽ đưa em về nhà”.
Ngọn lửa không cam lòng bùng cháy dữ dội trong lòng,cho dù có say, cô cũng không hề do dự. Trong tiềm thức, cô đã hất anh ra khỏicuộc chơi một cách triệt để, không hề lăn tăn do dự.
Phụ Minh Ý nhìn vào mắt cô, đôi mắt bị men rượu làmcho mơ màng sáng lên khác thường, trong giây phút đó anh chỉ muốn được sở hữucô.
Phụ Minh Ý khẽ mỉm cười, giọng anh trở nên hết sức nhẹnhàng: “Thế này thì anh yên tâm rồi. Trưa mai sẽ mời đoàn tổng giám đốc Thái ăncơm, em đến thẳng nhà hàng là được. Nghỉ sớm đi nhé”.
Anh gật đầu với Mạnh Thời, mỉm cười nói: “Uống rượuxong Hy Hy thích nhất là ăn bát mì nấu bỗng rượu”.
Phùng Hy lại một lần nữa bàng hoàng vì câu nói cuốicùng này của Phụ Minh Ý, ngượng ngùng không biết nói gì hơn.
Mạnh Thời quay đầu sang nhìn thấy Phùng Hy đang cúiđầu, khẽ thở dài, tay sờ lên mặt cô, má cô nóng bỏng. Anh nắm tay Phùng Hy,hỏi: “Em có đi được không?”.
Cô gật gật đầu lại lắc lắc đầu. Cô chỉ muốn được nhắmmắt và yên giấc ngàn thu ở đây.
Mạnh Thời bèn đưa tay kéo cô, để cô tựa vào mình. Đợiđến khi thang máy đi lên, anh bế cô ra. Thấy cô trợn tròn mắt, lo lắng bất an,anh bèn cười, nói: “Em không nặng, thật đấy. Em ngủ đi”.
Cánh tay của anh rất chắc chắn khiến cô cảm nhận đượcsự an toàn. Phùng Hy không muốn nghĩ gì nữa, đầu tựa vào ngực anh, nhắm mắtlại.
Xuống cầu thang, Mạnh Thời cúi đầu nhìn, Phùng Hy đãngủ say rồi, mặt đỏ ửng, người co lại. Anh lại khẽ thả lỏng tay ra, để cô đượcnằm thoải mái hơn.
“Lái xe của cậu Mạnh ra đây”. Vị giám đốc điều hànhsai một nhân viên phục vụ.
“Không cần, xe của tôi đỗ ngay ở cửa”. Mạnh Thời đáp.
Vị giám đốc điều hành chạy ra ngoài cửa, nhìn trướcnhìn sau nhưng không thấy xe của Mạnh Thời đâu, nhìn thấy Mạnh Thời bế Phùng Hyđi đến bên cạnh chiếc xe taxi, mồm liền há hốc.
Mạnh Thời bực mình nói: “Điều chỉnh ghế thấp xuống, đểcho cô ấy nằm thoải mái chút”.
Vị giám đốc điều hành liền vội mở cửa ra rồi điềuchỉnh ghế ngồi. Mạnh Thời bế Phùng Hy vào, lúc cúi người vào lái xe mới nói:“Tối nay không gặp tôi, chuyển lời cảm ơn tới tổng giám đốc Hoàng nhé”.
Thành phố đã vô cùng yên tĩnh, anh bực bội châm mộtđiếu thuốc. Mạnh Thời không thể không nhìn nhận lại mối quan hệ giữa Phùng Hyvà Phụ Minh Ý. Anh nhìn Phùng Hy đang say sưa giấc nồng với một tâm trạng rốibời, rốt cục là cô có bao nhiêu chuyện thuộc về quá khứ?
Mạnh Thời không biết mối quan hệ ngày trước giữa PhùngHy và Phụ Minh Ý, những điều anh nhìn thấy và nghe thấy ở Hàng Châu chỉ là sựquấy rầy của Phụ Minh Ý mà thôi, một sự gây rối và quấy rầy của sếp nam đối vớinhân viên nữ. Và hôm nay những câu nói mờ ám của Phụ Minh Ý giống như hòn đáđập xuống đầu khiến Mạnh Thời có phần choáng váng. Lúc cửa thang máy khép lại,Phụ Minh Ý đứng ở bên trong nhìn thẳng vào anh, ánh mắt điềm đạm của anh takhiến Mạnh Thời phải suy nghĩ mông lung.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phùng Hy có phần hơi khóchịu khẽ xoay người, lẩm bẩm mấy câu, dường như cảm thấy hơi lạnh lại nằm colại. Mạnh Thời khẽ thở dài, dụi thuốc, đóng cửa xe lại.
Anh vừa lái xe vừa nghĩ, tại sao anh lại bị cô húthồn? Trong mắt Mạnh Thời hiện rõ vẻ nghi hoặc, mãi cho đến khi về đến khu nhàở, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Dừng xe lại, anh khẽ chạm vào người Phùng Hy. Cô vẫnchưa tỉnh, mặt vẫn đang đỏ bừng vì say. Mạnh Thời xuống xe khẽ gọi cô, Phùng Hymơ màng đáp lại, tiếng như mèo kêu, anh liền thôi gọi cô.
Anh bế Phùng Hy lên, thấy cô không hề tỏ ra cảnh giácmà co ro trong lòng anh, ngủ rất ngon, một cảm giác được tin tưởng trào dângtrong lòng. Mạnh Thời nhìn sang phía nhà Phùng Hy, rồi lại nhìn sang phía nhàmình, xách túi của Phùng Hy, đi về phía nhà cô.
Chương 10: Rung động
Nụ cười của Mạnh Thời khiến Phùng Hy cảm thấy vui lây,dường như cô cảm thấy trong cuộc sống của cô có một cánh cửa sổ được mở ra,phong cảnh bên ngoài thật tươi đẹp biết bao.Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, lọt qua rèm cửa màuxanh lam không còn gay gắt nữa, tạo nên chùm sáng dịu nhẹ hắt vào giường. PhùngHy uể oải mở mắt ra, sau vài giây liền ngồi thẳng dậy. Lật chăn ra xem, ngoàiáo khoác ngoài, ngay cả quần dài cũng đang được mặc chỉnh tề trên người, cô khẽmỉm cười.
Ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn có đặt một cốc sữa, vàcòn một đóa hoa dành dành trắng, lá xanh mướt. Phùng Hy cầm bông hoa lên, nướcvẫn còn đọng trên hoa, hương thơm dìu dịu, cô khẽ xoay bông hoa trên tay, ghésát vào mũi, mùi hương đó rất giống với nụ cười của Mạnh Thời, nhẹ nhàng màthiết tha. Cô bưng cốc sữa lên, một cảm giác âm ấm tỏa ra trong lòng bàn tay.Mạnh Thời vừa rời nhà cô cách đây không lâu, anh ở bên cô cả đêm hôm qua ư?Khóe miệng Phùng Hy khẽ nhếch lên. Cô mơ màng đứng dậy, trong phòng vô cùng yêntĩnh, chỉ có mùi thơm của sữa và hoa dành dành bao trùm lấy cô.
Phùng Hy bưng cốc sữa uống rồi chầm chậm bước sangphòng làm việc. Mùi thơm của mực vẫn còn phảng phất đâu đây, trên giấy là mộtcâu trong bài Phong phú của Tống Ngọc(12): “Tạc dạ phong khởi vu thất, địchnhân tâm, tán uất kết, thư hung ức, thủy lục. Mạnh Thời”. Viết liền một mạch,nét bút như nét rồng bay, phết trong chữ “Thời” phóng khoáng vô cùng.
Ngón tay khẽ chạm vào chữ “Thời”, dựa theo từng nétlại viết lại lần nữa, mãi cho đến khi nhắm mắt cũng viết ra được cái chữ quenthuộc đó. Phùng Hy khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mông lung.
Không giây phút nào là cô không cảm nhận được cái tốtcủa Mạnh Thời, tốt đến mức khiến cô cảm thấy bất an. Sự chu đáo, quan tâm củaanh, sự bao dung và dịu dàng của anh đã làm cô cảm động. Dường như cô nhìn thấyđược cảnh gió thổi tung rèm cửa, Mạnh Thời chầm chậm mài mực dưới ánh đèn, đưatay viết chữ. Ánh mắt sáng ngời, nét mặt chăm chú, thần sắc phóng khoáng. Thếnhưng, cô có thể yên tâm để tận hưởng cái tốt của anh ư? Có thực là cô có sứcthu hút mạnh mẽ đối với anh đến vậy không? Anh có thể tốt mãi với cô như vậysao? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, đột nhiên Phùng Hy thấy lòng chua xót,thực sự là cô không tự tin. Kể cả đã gầy trở lại, cô cũng vẫn không thấy tự tin,chỉ có cảm giác muốn đạt được nhưng lại không dám mà thôi.
Lúc này điện thoại di động đổ chuông, cô vội ra nghemáy, vừa nhìn thấy số điện thoại của cơ quan, cô thấy hơi thất vọng. Phùng Hybình tĩnh trả lời Tiểu Cao: “Chị biết rồi, chị sẽ đến thẳng nhà hàng”.
Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, vội vàng đi tắm, làmvệ sinh cá nhân và trang điểm. Đột nhiên lại nhớ đến lời Phụ Minh Ý tối hômqua, cô thấy hơi sờ sợ. Lúc này đây nhớ tới ánh mắt và lời nói của Phụ Minh Ýthấy giống như một câu đố, và câu trả lời của nó vẫn luôn ám ảnh Phùng Hy trongtám năm qua. Có âm thanh nào đó đang nhắc nhở cô không có gì phải suy nghĩ, dùsao cũng đã tám năm rồi, thế nhưng hình ảnh Phụ Minh Ý quay ngoắt ra về ở HàngChâu vẫn khiến cô không thể nào quên.
Về mặt lý trí, Phùng Hy đã quyết định đá Phụ Minh Ý rakhỏi cuộc chơi, quyết không quay đầu, nhưng trên góc độ tình cảm lại bị PhụMinh Ý kéo trở về tám năm trước. Cô bình tĩnh nghĩ, chấp nhận Mạnh Thời là dokhao khát những tình cảm ấm áp và tình yêu mà anh dành cho cô. Lưu luyến vớiPhụ Minh Ý cũng là vì những tình cảm chân thành khi hai người còn yêu nhau támnăm về trước, nghĩ đến đây bất giác cô cười đau khổ. Những gì mà phụ nữ cần vàkhao khát hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi, chỉ là muốn được hưởng niềm hạnh phúc đượcyêu mà thôi.
Một người của quá khứ, một người của hiện tại. PhùngHy thầm nghĩ, nếu được làm lại một lần thì cô sẽ lựa chọn Mạnh Thời. Hiện tạimới là niềm hạnh phúc đáng được nâng niu trân trọng, quá khứ chỉ là niềm hạnhphúc trong ký ức mà thôi.