Ngày hôm đó, khi Triệu Nam Ngọc biết tin Tống Loan có thai, hắn phấn khởi mà yêu cầu đại phu chú ý đến việc chăm lo Tống Loan và cái thai, lại quên mất chuyện này.
Trước đây hắn đã châm vào cơ thể cô một loại thuốc làm chậm độc tố và thực sự muốn hành hạ cô đến chết. Lúc đầu, hắn cũng không nghĩ rằng giữa hai người bọn hắn, hắn sẽ chừa cho mình đường lui. Bây giờ, khác nào hắn đã tự mình gây chuyện.
Tống Loan chợt cảm thấy sắc mặt nam nhân ngồi cạnh mình trở nên khó coi. Cô quay đầu lại nhìn hắn thì phát hiện sắc mặt Triệu Nam Ngọc có chút trắng bệch, thân thể cứng ngắc, hốc mắt đầy những sợi máu mỏng manh, cô buồn cười hỏi hắn: "Ngươi bị sao vậy?"
Triệu Nam Ngọc không dám nhìn cô, giọng khàn khàn: “Không sao đâu.”
Hắn sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Một lát nữa dưới cổng thành sẽ có pháo hoa, nàng có muốn đi xem không?”
Tống Loan hai tay đang chống cằm, tâm trạng vui vẻ, ánh mắt trong veo, mỉm cười nói: “Ta muốn xem.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa cổ xưa trông như thế nào, cũng không biết rằng ngày Tết ở thế giới này lại náo nhiệt và tràn ngập không khí pháo hoa như vậy.
"Ta cho người đưa nàng đi trước."
"Được."
Tống Loan cũng thấy giữa hắn và Triệu Triều hình như có chuyện gì muốn nói, cố ý tách riêng cô ra. Tuy nhiên, cô không quá quan tâm đến những gì hai anh em hắn muốn nói. Để cô ấy chơi một mình thậm chí còn tự do hơn.
Cô đứng dậy, vỗ tay: “Ta đi xem pháo hoa trước.”
Triệu Nam Ngọc gọi tùy tùng vào. Hắn ta là một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng bình thường. Trên trán còn có các vết sẹo lớn nhỏ. Các đường nét trên khuôn mặt của hắn rất sắc sảo và vẻ ngoài có chút hung dữ. Triệu Nam Ngọc phân phó cho người tùy tùng: "Đưa nàng ấy ra ngoài, hãy chăm sóc nàng ấy cẩn thận."
"Tuân lệnh."
Sau khi Tống Loan đi ra ngoài, Triệu Nam Ngọc im lặng hồi lâu không mở miệng.
Triệu Triều cau mày, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Tất nhiên hắn không sai khi ghét Tống Loan, thành kiến của hắn đã ăn sâu vào tâm trí, những thay đổi của cô ấy trong vài tháng qua không thể vì thế mà loại bỏ được.
Hơn nữa, Triệu Triều cũng không ngờ rằng Tống Loan lại có thai, vì nhị ca của hắn có vẻ không phải là một người quan tâm nhi nữ tình trường.
Một lúc sau, Triệu Triều mới mở miệng, thấp giọng nói: “Nhị ca, đệ…”.
Triệu Nam Ngọc ngẩng đầu rót chén rượu vào họng, ánh mắt trở nên tà ác, ngắt lời hắn một cách rõ ràng và dứt khoát. Hắn hỏi: “Khi nào sư phụ ngươi mới về kinh?”
Triệu Triều á khẩu không trả lời được. Sư phụ của hắn là một đạo sĩ lang thang, ông ta không có nơi ở cố định hàng ngày. Thậm chí ngay cả hắn bình thường cũng không thể tìm thấy. Lần trước hắn thật vất vả tìm hiểu được chút tin tức, cũng chỉ kịp viết thư hỏi về thuốc giải của “Lục hắc”. Chưa đợi được câu trả lời, hắn lại không biết tung tích của sư phụ.
Hắn lắc đầu, ngập ngừng nói: “Cái này đệ không cũng không rõ lắm, người thân cận của sư phụ sẽ cho đệ chút tin tức, đệ đã đi kiểm tra y thư ông ấy để lại, nhưng đệ vẫn không biết tìm ông ấy cách nào."
Đó vốn là tâm huyết của sư phụ hắn khi chế tạo một loại độc, thậm chí chưa từng có người sử dụng qua nên cũng không chuẩn bị thuốc giải, chẳng qua là Triệu Triều đã tận mắt nhìn thấy vị sư phụ kia có thử dùng trên động vật nhỏ, từ từ rút sinh lực, uể oải và chết trong đau đớn.
Hắn tự trấn an rằng Tống Loan ăn không nhiều, lượng cũng không nhiều nên vẫn có thể cứu chữa. Tuy nhiên, phương pháp cứu mạng này có lẽ chỉ có sư phụ của hắn mới biết.
Triệu Nam Ngọc bóp nát chiếc ly trong tay, mảnh sứ sắc nhọn cứa vào ngón tay, giọt máu đỏ tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan hơi dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Triệu Triều, giọng nghẹn ngào, nghe thấy đau lòng nói: “Ta hỏi đệ, rốt cuộc có cách nào giải độc hoàn toàn không?”
Triệu Triều không thể nói dối, cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Chúng ta chỉ có thể đợi sư phụ của đệ trở về.”
Triệu Nam Ngọc cười nhẹ, nụ cười tương đối dọa người, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đập mạnh xuống bàn, hiếm khi thấy hắn mất bình tĩnh như vậy, hắn gầm lên: “Cho nên ta mới hỏi, sư phụ đệ liệu có trở vê không”?
Câu trả lời nằm trong dự đoán, vì hầu như những người Triệu Nam Ngọc có thể sử dụng được hắn đều đã phái đi tìm đạo sĩ, vẫn luôn không có tin tức gì.
Cổ tay hắn đột nhiên buông lỏng, sắc mặt suy sụp ngồi ở trên ghế, hơi thở hổn hển, cổ họng khô cứng, "Sẽ thế nào?"
Triệu Triềuu sửng sốt một lát, trong phút chốc hắn không hiểu ba chữ này của nhị ca có ý nghĩa gì. Trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhìn thấy bộ dáng nhị ca của mình trông như thế này còn khó chịu hơn, dù sao thì trong bụng của Tống Loan cũng là huyết nhục của nhị ca hắn.
Vẻ mặt hắn buồn bã, “Huynh cũng biết, nhị tẩu thân thể yếu ớt, chất độc còn sót lại trong cơ thể luôn được thuốc ức chế, đứa trẻ này khi sinh ra phần lớn sẽ bị trúng độc, liệu nó có thể sống được không, tay chân còn nguyên vẹn hay không đều là ẩn số, hơn nữa…”.
Hắn đột nhiên dừng lại và không tiếp tục nói nữa.
Triệu Nam Ngọc uống ngụm trà vốn đã nguội, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hơn nữa cái gì?”.
Triệu Triều rũ đôi mắt xuống, trầm giọng đáp: “Hơn nữa, hài tử của nhị ca sinh ra khỏe mạnh hay không là một vấn đề, nhị tẩu sau khi sinh có thể sống sót hay không là một vấn đề nữa.” .
Khí huyết Tống Loan không đủ nên năm đó Thức Nhi được sinh ra đời liền xảy ra chuyện, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với cái thai này. Quan trọng nhất là thân thể hiện tại của Tống Loan thậm chí còn không bằng bốn năm trước.
Nhìn tình cảm sâu đậm hiện tại của nhị ca đối với Tống Loan, e rằng không thể chấp nhận mất đi Tống Loan.
Triệu Nam Ngọc không nói, hoặc là không nói ra lời. Tim hắn như bị ai đó bóp chặt, nặng nề tối tăm, không thở được.
Hắn không hề chết tâm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thật sự không có cách nào sao?”
Triệu Triều hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nhị ca, huynh thích tẩu ấy đến mức nào?”
Thích đến mức nào? Rõ ràng trước đây hắn từng bất mãn đến mức ước cô chết sớm hơn, nhưng hiện tại hắn không thể làm được. Sự kiêu ngạo, bốc đồng và thỉnh thoảng nóng nảy của cô ấy đều trở nên thực sự đáng yêu.
Hắn muốn kiểm soát chặt chẽ cuộc sống của cô, để cô sống trong thế giới do chính hắn tạo ra.
Cô ấy thích lụa là, vàng bạc châu báu, vậy thì hãy mang những thứ này đến trước mặt cô.
"Ta muốn cô ấy." Triệu Nam Ngọc chỉ đáp lại hắn bốn chữ.
Triệu Triều giật mình, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhị ca của hắn cuối cùng vẫn là thua Tống Loan.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nhị ca, trầm giọng nói: “Nhị ca, đứa trẻ này không thể giữ lại.”