Kiều Thê Khó Thoát

Chương 168

Nhìn dáng vẻ của hắn, trước đó bà mối đã làm mai cho hắn biết mấy cuộc hôn nhân đều không thành.

Bên cạnh Triệu Triều là một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều. Cô gái có khuôn mặt dài bầu bĩnh, đôi mắt như ngọc, ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn hắn, trong tay nắm chặt chiếc khăn tay.

Triệu Triều sắc mặt nhàn nhạt. Thậm chí nhìn kỹ giữa hai bên lông mày của hắn có thể thấy được sự thiếu kiên nhẫn. Hắn dường như không có hứng thú với cô gái trước mặt.

Triệu Triều thực sự mệt mỏi. Mấy ngày nay, mẫu thân hắn nhiều lần yêu cầu hắn phải đi xem mắt, sự quyết liệt của bà, căn bản không cho hắn cơ hội từ chối.

Nhưng hắn không nhìn trúng ai.

Đôi mắt nhìn người của Triệu Triều tương đối xảo quyệt. Hắn sợ cô nương xinh đẹp sẽ có đức tính giống như Nhị tẩu của mình. Bộ dạng kém hơn cũng không được.

Tính tình nhu nhược không được, khóc nhiều sẽ khiến hắn thấy phiền chết. Nếu quá nóng tính thì còn tệ hơn nữa.

Kể từ đó, tính kén cá chọn canh này của Triệu Triều dọa chạy nhiều cô nương, còn mẫu thân hắn thì bị tính khí hắn làm cho ăn không ngon. Tối nay, bà nhất quyết bắt hắn ra ngoài, gặp một cô nương đáp ứng được yêu cầu của hắn.

Triệu Triều ban đầu có ấn tượng rất tốt với cô gái này, diện mạo, dáng người hắn đều thích, nhưng tính cách của cô lại quá trầm. Hai người đứng trên cầu suốt một canh giờ nhưng miệng cô vẫn không thốt ra được một lời nào.

Dần dần, Triệu Triều mất kiên nhẫn.

Tống Loan đứng ở đầu cầu, chỉ cách Triệu Triều không xa, hỏi người bên cạnh: "Đứng bên cạnh Tam đệ là cô nương hắn thích sao?"

Gió bên hồ vẫn còn hơi lớn, Triệu Nam Ngọc ôm cô nép vào lòng hắn, dùng áo choàng trùm kín cô lại, rũ mắt nhìn cô nói: “Không.”

"Ta cũng cảm thấy không phải. Làm gì có người nào đứng bên cạnh người mình thích lại bất động như vậy."

"Ừ."

Tống Loan tâm trạng rất tốt, khí sắc đều chuyển biến tốt hơn nhiều, đôi má trắng nõn hồng hào, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, khiến người ta muốn cắn một miếng để nếm thử hương vị.

Tống Loan há miệng thở hổn hển, vốn định tiếp tục hỏi chuyện của Triệu Triều. Nào biết được nam nhân này ôm lấy eo cô, đưa cô sang một góc.

Vách tường trong góc không có đốt đèn, không có ánh sáng nào chiếu qua, chỉ nhờ vào một chút ánh sáng của trăng mới có thể nhìn rõ người trước mắt.

Triệu Nam Ngọc nhất thời động lòng, những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt nhẹ trên mặt cô, dừng lại ở cằm cô, nhẹ nhàng nhấc môi cô lên, cúi đầu cắn một miếng vào đôi môi mà hắn đã mơ ước bấy lâu nay. .

Không nặng, cũng không nhẹ, nhưng vẫn mang lại cho Tống Loan một chút cảm giác đau đớn, cô hít một hơi, phát ra một âm thanh tê dại.

Triệu Nam Ngọc ngưng lại, đột nhiên buông cằm cô, thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, cười nói: "Ngọt."

Tống Loan lau miệng, thở hổn hển, dùng tay đánh hắn: "Ngươi làm ta sợ!"

Triệu Nam Ngọc vẻ mặt tươi cười trầm ngâm, giống như vẫn nếm chưa đủ, hắn lại ấn vai cô, dán chặt cô vào vách tường, không nhịn được hôn cô một cái.

Nụ hôn kéo dài này khiến đầu óc Tống Loan giãn ra, gần như không thở được.

Cái miệng nhỏ của cô có chút hồng và hơi sưng.

Tống Loan không để ý tới hắn, cô cau mày, thấp giọng phàn nàn: "Ngươi phiền quá."

Triệu Nam Ngọc muốn kéo tay cô nhưng Tống Loan không chịu, đem mặt mũi hắn vứt đi: “Ta phải đi phía trước ngươi.”

Nếu đi cùng một bên với hắn, không chừng có thể đột nhiên lại bị bắt đến một chỗ tối như vậy.

Triệu Nam Ngọc buộc phải ngoan ngoãn đi theo cô, miễn cưỡng duy trì khoảng cách với cô chưa đầy hai bước.

Vừa trở về, đi qua cầu ven hồ, Tống Loan liền gặp Triệu Triều, sắc mặt hắn lạnh lùng, lúc này cô còn không muốn giả vờ cười với hắn.

Triệu Triều không ngờ lại gặp cô ở đây nên ngạc nhiên nói: “Nhị tẩu?”.

Hắn còn đang suy nghĩ liệu Tống Loan có phải lợi dụng cơ hội tốt là ngày hội này, mà mắc bệnh cũ, lại tụm ba tụm bốn không.

Triệu Triều nhìn ánh mắt cô dần dần lạnh lùng, thấy Nhị ca từ sau bước tới, sửng sốt hỏi: “Nhị ca cũng đến đây à?”.

Triệu Nam Ngọc nói: “Ừ, nàng ấy thích náo nhiệt”.

Triệu Triều phát hiện, nhị ca tối nay tâm tình cực kỳ tốt, khóe mắt và lông mày đều mỉm cười không ngừng.

Triệu Triều mấy ngày nay không về nhà, đang ở nhờ nhà một người bạn thân, nên đến bây giờ vẫn không hay biết chuyện Tống Loan có thai.

Hắn nói: “Nhị ca, nhị tẩu ăn tối chưa?”

Triệu Nam Ngọc trầm giọng đáp: “Chưa.”

Tống Loan cũng có chút đói bụng, có lẽ vì trong bụng còn có con nên bây giờ cô rất dễ đói, miệng cũng rất kén chọn, quá ngọt, quá cay, quá béo, quá mặn, cô đều không ăn.

Ba người cùng nhau đến tửu lầu, Tống Loan không đợi được cứ gắp món vịt nướng, miệng thèm gần như chảy nước miếng.

Triệu Nam Ngọc nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Ăn ít thôi kẻo lại phun ra”.

Tống Loan chính là muốn ăn tiếp, mặc dù ăn xong cô cũng không nhịn được muốn phun ra: “Sẽ không phun ra đâu.” Cô cười hì hì, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình: “Hai ngày nay nó rất ngoan, ta ăn cái gì nó cũng không quậy.”

Ăn nhiều, khí sắc tốt lên là được.

Triệu Triều nhướng mày: "Nhị tẩu đây là…?"

Triệu Nam Ngọc thay cô trả lời: "Nàng ấy đang mang thai".

Ánh mắt Triệu Triều chợt trở nên vi diệu, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Loan, tầm mắt dần dần đi xuống, liếc nhìn bụng cô rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.

Hắn gượng cười: “Chúc mừng nhị ca.”

Triệu Triều siết chặt tay, có rất nhiều lời muốn nói đến Tống Loan ở đây, hắn vẫn không có cách nào nói ra.

Triệu Triều nhìn vẻ mặt vui mừng không giấu được của nhị ca, trong lòng trầm xuống.

Tống Loan chỉ đang nghĩ đến món vịt nướng của mình, căn bản không để ý đến biểu cảm trên gương mặt Triệu Triều, nhưng Triệu Nam Ngọc nhìn thấy, nụ cười trên môi cứng đờ, trực giác nói cho hắn biết, Triệu Triều có chuyện cần nói với hắn, nhưng chẳng có lời nào hay ho cả.

Triệu Triều vô thức nói với hắn hai chữ: “lục hắc”.

Triệu Nam Ngọc bỗng nhiên khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Hắn gần như quên mất rằng Tống Loan vẫn còn chất độc lục hắc trong cơ thể.