Nếu anh đã nhận con gái về, sao có thể để Đường Đường theo họ của cô?
Tuy nhiên... Cô là mẹ ruột của Đường Đường, dù sao vẫn có quyền được biết và quyết định chuyện này.
Đồng Tiểu Đường cũng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Ba ơi, tên con không phải là Dạ Tử Manh, con tên là Đồng Tiểu Đường."
Dạ Phạn xoa đầu cô bé dịu dàng nói: "Đường Đường là biệt danh của con, chờ con trưởng thành rồi cần một cái tên chính thức, không thể để người khác gọi con là Đường Đường. Con không thích cái tên ba đặt cho con sao?"
Đường Đường lắc đầu: "Không phải Đường Đường không thích."
Cô bé chỉ cảm thấy kì lạ, không hiểu tại sao mình phải đổi tên thôi.
Bé cảm thấy cái tên Đường Đường này rất hay mà.
Hơn nữa, mẹ vẫn luôn gọi cô bé như vậy.
Vì sao đột nhiên muốn đổi tên bé thành Dạ Tử Manh..Bé cảm thấy không quen chút nào. Cô bé vẫn thích người khác gọi bé là Đường Đường.
"Về sau, con sẽ từ từ thích cái tên này."
Khi Dạ Phạn cúi đầu, anh nâng mắt nhìn thoáng qua Đồng Thái Vy.
Cô dường như trông có vẻ… khá tức giận.
Trong mắt hiện lên sự tức giận, sắc mặt cũng không được tốt.
Anh đổi tên khác cho Đường Đường. Cô đang dỗi anh sao?
Đường Đường là con gái của Dạ Phạn anh, cũng là một thành viên của nhà họ Dạ, con bé đương nhiên không thể theo họ Đồng.
Hơn nữa, cái tên Đồng Tiểu Đường thật là trẻ con.
Đường Đường vẫn còn nhỏ, tạm thời có thể dùng như vậy.
Chờ con bé lớn lên, cái tên Đồng Tiểu Đường không còn phù hợp với con bé nữa.
"Tộc trưởng, cậu nói cô bé này là con gái của cậu?"
Một giọng nói rõ ràng mang theo vài phần nghi ngờ vang lên.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Dạ Phong.
Dạ Phạn híp mắt lại, cười hỏi: "Chú nói vậy là có ý gì?"
Dạ Phong mỉm cười nhìn anh: "Nếu con bé thực sự là con gái của người đứng đầu gia tộc, thì rất có thể sẽ trở thành người thừa kế đời tiếp theo của tộc trưởng, gánh vác sự tồn vong sống chết của nhà họ Dạ. Cho nên về vấn đề máu mủ không thể sơ sài, tôi muốn biết tộc trưởng đã làm xét nghiệm ADN với con bé chưa?"
Sắc mặt Đồng Thái Vy tức thì trở nên tái nhợt.
Chưa đợi Dạ Phạn lên tiếng, cô đã bước lên, giận dữ quát ông ta: "Ông có ý gì?"
Dạ Phong rướn môi nở nụ cười tà ác, giọng nói của ông ta không lớn không nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy rõ những gì ông ta nói: "Có một chuyện trước đây tộc trưởng chưa nói với mọi người. Vì sau đó người phụ nữ này đã rời xa tộc trưởng nên tôi cảm thấy có nói ra hay không cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ cô ta đã quay về, còn dẫn theo một đứa con gái nói nó là con gái của tộc trưởng, vì thế tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Đồng Thái Vy không biết ông ta định nói cái gì, tuy nhiên từ nét mặt ông ta cho thấy, đấy chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Tất cả mọi người đều nhìn Dạ Phong bằng ánh mắt tò mò, nghi hoặc, đang chờ câu tiếp theo của ông ta.
Dạ Phạn hơi nhíu mày nhưng cũng tỏ ra hiếu kỳ giống như mọi người: “Chú muốn nói điều gì?”
Chỉ có sắc mặt chú Tào hơi thay đổi.
Ông biết Dạ Phong muốn nói gì rồi.
Nếu như ông ta nói ra những lời đó, chẳng phải danh dự của mợ chủ sẽ mất hết sao?
Ngay cả cô chủ nhỏ Đường Đường cũng sẽ bị nghi ngờ.
“Ông hai, cô chủ nhỏ Đường Đường tuyệt đối là con gái của cậu Phạn, nếu không, sao con bé có thể trông giống hệt cậu Dạ được? Mặc dù ông hai lo lắng cho huyết thống của nhà họ Diệp, cũng là vì lo nghĩ cho cậu Phạn, nhưng tôi nghĩ ông lo lắng hơi nhiều rồi, có chuyện gì ông có thể nói riêng với cậu Phạn.”