Dạ Phong biết chú Tào muốn ngăn cản mình, ông ta cười lạnh nói: “Sợ cái gì, trẻ con còn nhỏ, nó hoàn toàn không hiểu chúng ta đang nói cái gì. Hơn nữa, nếu con bé thực sự là con gái ruột của tộc trưởng thì sao không thể nghe những lời này?”
“Dòng máu của nhà họ Dạ không thể tùy tiện để người khác trộn lẫn được, chẳng lẽ sau này chỉ cần là phụ nữ có quan hệ với tộc trưởng mang theo đứa bé đến nói là con của tộc trưởng thì tộc trưởng đều nhận sao?”
“Đúng vậy, đứa bé này lớn lên nhìn rất giống tộc trưởng, nhưng lẽ nào các người không cảm thấy trên thực tế con bé cũng rất giống một người khác à?”
“Giống ai?”
Có người không nhịn được tò mò hỏi.
Đó là câu mà Dạ Phong đang chờ, ông ta chỉ tay vào Đồng Thái Vy, trả lời với ánh mắt nham hiểm và nụ cười xấu xa: “Tô Mặc Thần.”
“Tô Mặc Thần?”
“Là Tô Mặc Thần lúc trước đã sống ở nhà họ Dạ. Có người đồn rằng cậu ta là con hoang của tộc trưởng đời trước.”
“Nói rất đúng, đứa bé này quả thật trông có vài nét giống với Tô Mặc Thần. Lẽ nào người phụ nữ họ Đường này có dang díu gì đó với Tô Mặc Thần?”
Máu trên mặt Đồng Thái Vy như thể bị rút sạch, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Phạn cũng không khỏi lộ ra nét mặt nghi ngờ.
Tô Mặc Thần? Cô ấy có quan hệ gì với Tô Mặc Thần?
Vài năm qua, chẳng phải chỉ có Mục Thiên Lăng ở bên cạnh cô sao?
“Tộc trưởng, chắc hẳn cậu vẫn chưa quên chuyện trước đây người phụ nữ họ Đồng này đột nhiên mất suốt hai tháng không thể giải thích được nhỉ? Cô ta đã rơi vào tay của Tô Mặc Thần, trong suốt thời gian hai tháng đó, cô ta ngày đêm đều ở chung với Tô Mặc Thần. Một người đàn ông và một người phụ nữ ở bên nhau suốt hai tháng, còn có thể trong sạch hả?”
Dạ Phong vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Rất ít người biết chuyện Đồng Thái Vy bị Tô Mặc Thần bắt đi.
Ngay cả người hầu nhà họ Dạ cũng chỉ biết cô đột nhiên biến mất hai tháng, không biết đi đâu.
Dạ Phạn đã áp chế sự việc xuống nên số người biết việc này không quá bốn người.
Một người là Tô Mặc Thần, người kế là Dạ Phạn, người thứ ba là chú Tào, người còn lại chính là Đồng Thái Vy.
“Ông hai, chuyện như vậy ông không thể nói lung tung. Ông nói họ Đồng kia ở chung với Tô Mặc Thần, ông có bằng chứng gì không? Nếu chỉ nghe một phía ông nói, chúng tôi sẽ không tin đâu.”
“Đúng đấy, đúng vậy đó ông hai, ông mau lấy bằng chứng ra đi. Sự việc này rất quan trọng, không thể nói bừa được đâu.”
“Bằng chứng? Tôi đương nhiên có bằng chứng.”
Dạ Phong tràn đầy tự tin. Trước khi đến đây, ông ta đã chuẩn bị hết cả rồi.
Sao ông ta có thể để một con nhóc cướp đi hết những thứ thuộc về mình chứ?
Ông ta vỗ tay, có hai người mặc quần áo giống nhau bước vào.
Trong tay hai người đều cầm một cái túi, Dạ Phong nhận lấy, ông ta đắc ý vẫy vẫy cái túi tài liệu trong tay: “Trong hai cái túi này lần lượt đựng ảnh chụp và đĩa CD. Ừm, nếu theo suy nghĩ của mọi người thì có lẽ hơi khó coi. Tôi nghĩ rằng dù cô ta bị ép buộc hay tự nguyện, việc cô ta có quan hệ với Tô Mặc Thần là sự thật. Cho nên, đứa bé này có phải là con của cậu Phạn hay không cũng rất đáng ngờ.”
“Mẹ ơi, hình chụp gì thế? CD gì vậy ạ? Ông này đang nói con không phải là con của ba hả?”
Con bé ngẩng đầu lên nhìn Đồng Thái Vy, nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Đồng Thái Vy xanh mét, thân thể run rẩy.
Cô đột nhiên xông về phía Dạ Phạn muốn cướp túi tài liệu trong tay anh.
Dạ Phong cười lạnh lùng, ông ta đánh mắt một cái, lập tức có hai người đàn ông cao lớn tóm lấy cô.