Tô Mặc Thần mang cô đi là vì để trả thù Dạ Phạn.
Vậy thì phương thức trả thù tốt nhất ngoại trừ có được cô, còn có thể là cái gì đây?
Gió bên ngoài cửa sổ lùa vào, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh, hai tay đồng thời ôm siết vào nhau, cơ thể cũng run rẩy như trước.
Trong cơn mê, dường như nghe thấy Đồng Mộng Kỳ cười nói một cái gì đó, nhưng lại nghe không được rõ ràng.
Bởi vì sợ hãi, cho nên cơ thể của cô xuất hiện phản ứng trực tiếp nhất, giấu những lời không thể chịu đựng được trong một thế giới khác.
Mờ mờ ảo ảo, lại nghe thấy giọng nói của Dạ Phạn, nổi giận mà lạnh lùng.
“Bé con, không sao rồi.”
Cô được anh ôm đặt lên giường, anh ngồi bên giường, nắm lấy tay cô, an ủi ôn nhu nói, “Ngủ một giấc thật ngon, em xem ra em đã rất mệt.”
Mệt?
Đúng vậy, cô cảm thấy rất mệt rất mệt, mỗi ngày đều giống như là không ngủ đủ vậy, ngủ một thời gian dài như vậy, vẫn là cảm thấy rất mệt, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?
Cô mệt không phải là cơ thể, mà là tim.
Cô nâng con mắt lên, nhìn thấy anh sắc mặt mệt mỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của anh không biết từ khi nào bắt đầu lộ vẻ có chút xa lạ.
Vẫn là lông mày như vậy, con mắt như vậy, vẫn là khuôn mặt như vậy.
Nhưng mà tại sao, cảm giác lại thay đổi rồi.
Cô vươn tay, ở trên khuôn mặt anh nhẹ nhàng vuốt ve, giọng khàn khàn sau khi sợ hãi quá độ, “Em không mệt, em có lời muốn nói với anh, anh có thời gian không?”
Dạ Phạn trầm mặc một lát, vẻ mặt mệt mỏi, đưa tay ra xoa lông mày, “Em nói đi.”
Tay của Đồng Thái Vy từ trên mặt của anh từ từ hạ xuống, “Em muốn biết, anh mấy ngày này không về nhà, mỗi ngày lại ngủ ở phòng sách là vì cái gì?”
“Không gì cả, chỉ là chuyện công việc bận rộn, em không cần nghĩ quá nhiều.” Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, giống như không để lời của cô ở trong lòng, nghe ra như là cô cố tình gây sự vậy.
Cô giật mình, cười khổ nói, “Anh tránh né em, em có thể cảm nhận được, nếu như là lỗi của em, em xin lỗi anh, nếu như vẫn còn nguyên nhân khác, em hi vọng anh cũng có thể thẳng thắn nói với em.”
Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, không nhúc nhích, “Ngày kết hôn gần đến rồi, nếu như anh muốn thay đổi thời gian thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Cô muốn từ trong mắt anh nhìn ra một chút gì đó.
Nhưng, ánh mắt của anh sâu không lường được, ở đó là đâu mà cô có thể tùy ý nhìn thấu được chứ.
Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên như cũ, sau khi nghe cô nói những lời như vậy, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.
Nếu như nói anh thực sự không để tâm đến cô nữa, cô đối với anh một chút lực ảnh hưởng cũng không có, cô tuyệt đối không tin.
Vừa rồi... ngay lúc anh giữ chặt cô, khoảnh khắc anh không để cô gục ngã, cô rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi và khẩn trương của anh.
Cả ánh mắt và khuôn mặt đều là sự lo lắng, không chút che đậy.
Lẽ nào, đó là anh giả bộ ra sao?
“Em nghĩ quá nhiều rồi, hôn lễ sẽ tổ chức đúng kỳ hạn, khoảng thời gian này anh chỉ hơi bận thôi, nếu như em cảm thấy anh lạnh nhạt em, anh rất xin lỗi, đợi khi anh rảnh rồi, anh sẽ dành thời gian bù đắp cho em.”
Nghe không ra bất cứ lời nói tình cảm nào, càng giống như là một loại miễn cưỡng.
Bù đắp?
Cô muốn bù đắp cái gì chứ?
Trước đây, cho dù là anh bởi vì chuyện của gia tộc mà thời gian rời xa cô rất lâu, cô cũng không có cảm giác như bây giờ vậy.
Một loại... cảm giác cô chưa bao giờ có, giống như là sắp phải mất đi anh.
Mỗi ngày bọn họ đều sống chung dưới một mái nhà, sống cũng một phòng, quan hệ thân thiết không gì so sánh được.
Nhưng cô lại có thể cảm thấy thái độ của anh ngày qua ngày càng thêm lạnh nhạt.
Cô lúc này, càng giống như là một người vợ vô lý gây sự vậy.