"Tôi biết rằng hoàn cảnh gia đình của mình không xứng với nhà họ Dạ, tôi không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, tôi không xuất thân từ gia đình danh giá, cũng không có tài năng gì có thể tự hào khoe khoang. Như mọi người đã nói, tôi chỉ là một cô gái bình thường mà thôi."
Cô dừng lại, quay sang nhìn Dạ Phạn, anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt lục thẫm lóe lên sự khẳng định và tán thành dành cho cô.
Khóe môi của cô khẽ nhếch lên, trong lòng càng thêm bình tĩnh, như được cổ vũ, cười nói: "Tuy nhiên, việc chúng tôi ở bên nhau không có lỗi gì cả, tôi yêu anh ấy và mong được hòa nhập vào gia đình anh. Nếu tôi có bất kỳ thiếu sót nào thì tôi sẵn sàng thay đổi vì anh ấy."
Ngay khi những lời này được phát ra, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh đầy chế nhạo và khinh miệt.
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đưa tay sửa lại chuỗi ngọc trai đeo trên ngực. Những viên ngọc trai tròn đầy, màu sắc và kích thước thuộc loại tốt nhất, vừa nhìn thoáng qua đã biết là hàng hiếm.
"Nói nghe thì hay như vậy, nếu một ngày tộc trưởng không còn có gì trong tay nữa thì cô còn muốn ở bên cậu ta nữa không? Nhà họ Dạ có gia nghiệp rất lớn, là gia đình mà mọi phụ nữ muốn được gả vào. Để gả cho tộc trưởng, thậm chí cô Đồng có thể đồng ý không tổ chức đám cưới, chúng tôi đúng là không có cách nào có thể so sánh với cô. Nếu không có một đám cưới hoành tráng thì sẽ không được chấp nhận là đã gả vào nhà họ Dạ."
"Chị dâu, phụ nữ ở gia đình nhỏ lẻ rất khác biệt, làm sao chúng ta có thể so sánh được? Đám cưới không là gì, có khi còn có cả con rồi, chắc là muốn dựa vào con để trèo cao đây mà."
Những lời mỉa mai không ngừng vang lên, càng nói càng trở nên gay gắt.
Đồng Thái Vy không khỏi tức giận, cô cố kìm nén tức giận nói: "Cho dù có một ngày anh ấy không còn gì trong tay nữa thì tôi cũng sẽ không rời bỏ anh ấy."
Đột nhiên trong phòng khách vang lên những tiếng cười chế nhạo không dứt.
"Chuyện còn chưa xảy ra, tất nhiên là cô Đồng có thể nói như vậy rồi. Vợ chồng là chim chung rừng, nạn đến tự con tự bay."
Đồng Thái Vy tức giận đến mức bật cười: "Hoá ra cô nghĩ như vậy, tôi thật sự cảm thấy buồn cho chồng của cô, bởi vì anh ta cưới được một người vợ chỉ biết hưởng của cải mà không biết chia sẻ khó khăn với mình."
Sắc mặt của người phụ nữ nọ bị lời nói của cô làm tái xanh, vội vàng giải thích: "Cô đang nói cái gì vậy, tôi... tôi không có ý đó."
Nói xong lại vội vàng quay đầu nhìn chồng mình: "Em thật sự không có ý đó, chồng, anh đừng nghe cô ta nói bậy nói bạ."
Cô ta không biết liệu lời giải thích của mình có ích gì hay không, nhưng Đồng Thái Vy có thể thấy rõ sắc mặt của người đàn ông mà cô ta gọi là chồng có vẻ không được tốt cho lắm.
"Xem ra không cần phải tiếp tục họp mặt gia đình nữa."
Đột nhiên Dạ Phạn đứng lên, lúc này ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, toàn thân toát ra sự nguy hiểm: "Không còn sớm nữa, tôi sẽ không làm chậm trễ giờ đi về của mọi người nữa."
"Tộc trưởng thật sự nhất định muốn lấy người phụ nữ này bất chấp sự phản đối của người trong gia tộc sao?"
Dạ Phong chỉ vào Đồng Thái Vy, không nhịn được nói: "Vì một người phụ nữ mà trở kẻ thù của tất cả các thành viên trong gia tộc, tộc trưởng cũng bằng lòng sao?”
Dạ Phạn nhướng mi, nhếch môi nở nụ cười: "Vì cô ấy, dù trở thành kẻ thù của cả thế giới cũng không thành vấn đề."
Vì cô, dù trở thành kẻ thù của cả thế giới cũng không thành vấn đề.
Vì cô, dù trở thành kẻ thù của cả thế giới cũng không thành vấn đề...
Những lời này cứ văng vẳng bên tai.
Hốc mắt nóng lên, cô suýt nữa thì rơi lệ, phải cắn chặt môi mới có thể kìm lại được.
Trái tim vô cùng rung động, cảm động, hạnh phúc và vui sướиɠ khi được anh cưng chiều hết mực, từng đợt cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng cô như sóng biển.