Dạ Phong sững người một lúc, sắc mặt tái nhợt, cười lạnh: "Tôi không dám, chỉ hy vọng tộc trưởng đừng tưởng tôi đang muốn làm mèo khóc chuột là được. Chúng ta quay lại chuyện chính, lần này mọi người vội vàng tới đây cũng không phải vì chuyện gì khác, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi biết tộc trưởng đã kết hôn. Dù gì thì nhà họ Dạ cũng là một gia tộc nổi tiếng trên thế giới, là tộc trưởng mà trước khi đám cưới được tổ chức đã kết hôn trước, chúng tôi không thể hiểu hay chấp nhận điều này."
Ngay khi lời nói của Dạ Phong phát ra, liền có người đồng ý nói: "Đúng vậy, quyết định của tộc trưởng có phải là quá vội vàng rồi không? Chúng tôi không biết gì về chuyện kết hôn của anh, cách làm này thật sự đáng thất vọng."
"Hôn lễ của tộc trưởng là sự kiện trọng đại của cả nhà họ Dạ, nên thông báo cho từng gia đình biết trước khi kết hôn. Còn vợ của tộc trưởng thì phải lựa chọn kỹ càng, cẩn thận và được cả dòng họ chấp nhận mới đủ tư cách kết hôn với tộc trưởng. Tôi không biết cô gái họ Đồng này có xuất thân như thế nào, gia cảnh ra sao? Liệu cô có xứng với nhà họ Dạ của chúng tôi không?”
Đám người này có vẻ đã khi thảo luận kỹ càng rồi mới vội vàng tới đây, tất cả đều đứng về phía Dạ Phong.
Tất nhiên, không phải ai cũng cùng phe với Dạ Phong, những người sinh ra từ gia tộc nổi tiếng từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý môn đăng hộ đối, người mà bọn họ kết hôn đều là những người có bối cảnh gia đình tương xứng.
Khi biết Dạ Phạn cưới một người phụ nữ bình thường làm vợ, có không ít người thực sự phản đối hôn nhân của hai người.
Đồng Thái Vy ngồi yên lặng, trông biểu cảm có vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay của cô đã toát đầy mồ hôi.
Chỉ có cô mới biết mình đã lo lắng như thế nào.
Trước sự đồng lòng phản đối và sự khinh miệt của các thành viên trong gia đình, cô có muốn mặc kệ cũng không được.
Việc kết hôn với Dạ Phạn đã định sẵn là không thể tránh khỏi vấn đề này.
Lần này, người bị nhắm đến không chỉ có cô, mà bọn họ còn dùng sự việc lần này để công kích Dạ Phạn.
Trong đại sảnh tràn ngập hương hoa hồng và một mùi tươi mát khác.
Dạ Phạn thích hoa hồng, cô biết điều đó.
Khắp mọi nơi trong trang viên Lucifer đều có thể thấy bóng dáng của những bông hoa hồng.
Cũng giống như việc có thể thấy hoa tường vi ở khắp mọi nơi trong lâu đài Ilse.
Đột nhiên phát hiện ra những lọ hoa trong đại sảnh không chỉ cắm hoa hồng tươi mà còn cắm những bông hoa bách hợp trắng muốt dịu dàng.
kết hợp với hoa hồng đỏ, màu đỏ và trắng phản chiếu vào nhau, rất đẹp.
Lúc trước khi cô ở trong trang viên Lucifer chưa từng nhìn thấy hoa bách hợp màu trắng.
Tim cô đập mạnh, nơi nào đó trong trái tim cô trở nên mềm mại và ấm áp, giống như được ánh mặt trời mùa xuân chiếu qua.
Những bông hoa bách hợp màu trắng này... chỉ sau khi cô đến mới có.
Cô thích hoa bách hợp, chắc chắn là anh nhớ rõ trong lòng.
Những người bên dưới lần lượt thắc mắc và đặt câu hỏi.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, anh ngồi yên lặng với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không đoán được trong lòng đang suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện, mặc kệ những người bên dưới đang bàn tán, giống như đang xem một chương trình hay mà nhìn họ.
Cô cũng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và không nói gì.
Một lúc sau, có lẽ là không nghe thấy lời của Dạ Phan, đám người cảm thấy chán rồi nên đồng loạt dừng lại.
Đại sảnh... lại lần nữa khôi phục sự yên lặng.
"Nói xong rồi?"
Lúc này Dạ Phạn mới nói một câu, không nhanh không chậm uống một ngụm trà, cười nhẹ nói: "Vậy thì mọi người cho rằng người phụ nữ như thế nào mới thích hợp?"
"Những chuyện khác không nói, ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối. Mẹ của tộc trưởng, bà chủ Vân, bất kể gia cảnh, ngoại hình, gia giáo đều rất tốt. Đó mới là người phụ nữ có thể xứng với nhà họ Dạ của chúng ta."