Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt Tô Mặc Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, trong ánh mắt ấy còn mang theo cả tức giận.
Vì vậy cô liền biết, mình không thể chọc giận anh ta nữa.
Được rồi, đúng là cô có chỗ không đúng.
Trong lòng cô đã vốn tức giận, nên đem tất cả những món ăn hơn năm chữ số trên thực đơn gọi hết, cô cũng không đếm kỹ, nhưng ít nhất cũng mười món, cuối cùng, cô khép thực đơn lại, còn không quên nói thêm một câu: “Tóm lại, cái gì đắt tiền nhất, cái gì tốt nhất, đều mang hết lên đây.”
Người phục vụ là một người đàn ông trẻ tuổi, đại khái cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy có người gọi thức ăn như vậy, trên mặt cậu ta lộ ra biểu cảm kinh ngạc, run sợ mấy giây sau đó mới lễ phép hỏi: “Cho hỏi, chỉ có hai người là anh đây và cô thôi sao?”
Đồng Thái Vi gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ có chúng tôi.”
Ánh mắt người phục vụ trừng lớn: “Nếu như chỉ có hai người, vậy thì nhiều thức ăn như vậy chắc chắn sẽ không ăn hết, không bằng trước tiên cô hãy nếm thử những món mới của chúng tôi, còn những món khác thì lần sau lại thưởng thức.”
Ở trong nhà hàng Tây cao cấp sang trọng như vậy, mặc dù khách tiêu tiền càng nhiều càng tốt, nhưng cũng không thể lãng phí được.
Đồng Thái Vy cố tình làm mình giống như một người nhà quê mới lên tỉnh, cô cười nói: “Ai nói tôi không ăn hết, mỗi loại thức ăn tôi nếm thử một chút không được sao? Tôi nói cậu cũng thật là, tôi là khách, khách hàng là thượng đế, thượng đế muốn cái gì, thì cậu cứ làm đi. Làm sao? Chê tôi không có tiền sao, tôi nói cho cậu biết, người đàn ông ở đối diện tôi này rất có tiền, cho dù có mua lại nhà hàng của các người cũng không thành vấn đề gì, cậu cũng đừng lo đến vấn đề tiền nong.”
Ánh mắt người phục vụ trừng lớn hơn, cậu ta run sợ không biết nói gì, không thể làm gì khác là quay đầu nhìn về phía Tô Mặc Thần: “Anh Tô?”
Tô Mặc thần gật đầu nói: “Làm theo cô ấy nói đi.”
“Vâng.”
Trước khi đi, người phục vụ không nhịn được mà nhìn Đồng Thái Vy thêm một cái, trong lòng không kiềm chế được mà cảm thấy tiếc thay Tô Mặc Thần.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Mặc Thần đưa phụ nữ đến nơi này.
Những người phụ nữ anh đưa đến trước đây cũng rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất.
Lần này… Mặc dù cũng là một cô gái xinh đẹp, nhưng giống như chưa thấy qua sự đời, không khỏi có chút tục tĩu.
“Anh sẽ không đau lòng chứ?”
Đồng Thái Vy tàn sát ví tiền Tô Mặc Thần, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít, cô nhìn Tô Mặc Thần từ đầu đến cuối đều làm theo yêu cầu của cô mà không có ý kiến gì thì cô không kìm được mà mở miệng trêu chọc.
Tô Mặc Thần khẽ mỉm cười, nhìn cô nói: “Tôi rất vui lòng tiêu tiền vì em, đàn ông kiếm tiền chính là vì để người phụ nữ mình yêu thương tiêu sài?”
Từ lỗ mũi cô phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Nếu người khác nghe được câu này của Tô Mặc Thần thì chắc hẳn hơn nửa sẽ coi anh ta là một người đàn ông tốt nhất thế gian.
Con người là một loại động vật phức tạp, nhìn bề ngoài là một chuyện, nhưng bên trong nội tâm lại là chuyện khác.
Muốn hiểu một người, thật sự không dễ dàng gì.
Ví dụ như cô, cô đi theo Tô Mặc Thần ba năm, cô còn tưởng rằng mình đã đủ hiểu anh ta, nhưng thật ra cô chỉ hiểu một chút, có thể coi là gì chứ?
Bỗng nhiên anh đẩy điện thoại đến trước mặt cô lắc lắc: “Tiểu Thái Nhi à, lúc em cười rất đẹp mắt, em biết không? Thấy em cười, sẽ làm lòng người trở nên ấm áp, nhưng lúc em khóc sẽ làm cho người ta đau lòng.”
“Còn nhớ một đêm vào ba năm trước không, em cực kì giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhìn vừa bất lực lại đáng thương, lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu như tôi không nhặt em về, đêm đó cũng sẽ có người đàn ông khác nhặt em đi.”