Ý cười bên môi Tô Mặc Thần càng đậm, nhìn những người phụ nữ ngồi trong phòng khách, chậm rãi ung dung nói, “Mọi người có thể rời đi, không muốn đi cũng được, nhưng nếu ở lại thì một cắc cũng không có, bản thân các cô có thể lựa chọn.”
Một phòng toàn là phụ nữ, nhanh chóng rời đi sạch sẽ.
Tô Mặc Thần khẽ cười nói với cô, “Em nhìn xem, không một ai trong số bọn họ thật lòng với tôi, thứ bọn họ thích cũng chỉ là tiền của tôi.”
“Thật sự muốn là của nhau, nhưng anh cũng không thật lòng mà bỏ ra, dựa vào cái gì anh bắt người khác đối xử thật lòng với mình?” Đồng Thái Vy giễu cợt nhếch khóe môi, cười châm chọc anh ta.
Tô Mặc Thần gật đầu, cười nhẹ, ánh mắt màu lam bình tĩnh nhìn cô dần trở nên nóng bỏng. “Tiểu Thái Nhi, em yên tâm, em với bọn họ không giống nhau, tôi thật lòng yêu em.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Đồng Thái Vy bắt đầu cảm thấy lo lắng, thỉnh thoảng cô nhìn về phía cửa, nếu có gì không hay, liền nhanh chóng chạy lao ra.
“Mộng Kỳ đâu?”
Tô Mặc Thần từ từ ngồi xuống, khóe môi cong lên.
Trên bàn đựng trái cây có một dĩa nho tươi, anh ta ưu nhã bóc từng vỏ nho, ung dung bỏ vào miệng vài trái rồi ngẩng đầu nhìn cô hời hợt nói , “Em có một đứa em gái không biết trời cao đất rộng là gì, gây họa không ít chuyện, lần này lại xúc phạm với một tên thủ lĩnh của thế giới ngầm, đối phương nói sẽ đem cô ta bán cho nước Y, hiện tại người đang trong tay bọn họ, tôi biết kẻ cầm đầu của thế giới ngầm kia là ai, đối phương cũng chừa cho tôi một chút mặt mũi, hiện tại chỉ chờ một câu nói của tôi.”
“À, không đúng...”
Anh ta cười nhẹ, lấy khăn ra lau bàn tay dính đầy nước nho, “Hẳn là chờ câu nói của em.”
Đồng Thái Vy cảm thấy không thể tha thứ cho Đồng Mộng Kỳ, nhưng khi nghe Tô Mặc Thần nói, cô cũng không thể không lo lắng, “Anh nói Mộng Kỳ đang ở trong tay bọn chúng?”
“Ừ.”
Sắc mặt cô biến hóa liên tục, rất nhiều suy nghĩ ập đến đầu cô trong nháy mắt, cô không thể hiểu rõ được, điều duy nhất mà cô biết ngay bây giờ là Đồng Mộng Kỳ không thể bị bán đi, nếu không, cuộc đời cô cũng sẽ kết thúc.
Cô đời này chỉ có một đứa em gái duy nhất, là người duy nhất có quan hệ máu mủ thân thiết với cô...
Nếu như... cô trơ mắt nhìn Đồng Mộng Kỳ bị bán đi nước Y thì ngay cả ba mẹ Đồng ở trên trời cũng không tha cho cô.
Cô trầm mặc, buồn bã nói, “Tô Mặc Thần, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”
Tô Mặc Thần đầy hứng thú nhìn cô, anh ta châm một điếu thuốc, khịt mũi hai cái, nheo mắt lại nói, “Tiểu Thái Nhi, em đã biết được đáp án rồi còn cố tình hỏi, tôi muốn cái gì, chẳng lẽ em không biết?”
Trong làn khói, khuôn mặt của anh trở nên mờ nhạt.
Cô mím chặt môi, trên đôi môi hồng sớm đã xuất hiện một vòng răng đỏ, “Anh cho rằng, tôi có thể ở chung một chỗ với người đã gián tiếp hại chết ba mẹ của tôi sao?”
Tô Mặc Thần đứng dậy đi đến bên người cô, nhìn chằm chằm vào cô như bị mê hoặc, một tay nhẹ nhàng bóp cằm cô, ngón tay từ dưới cằm trượt lên, dừng lại ở cánh môi mềm mại bên trên, ngón tay cái chạm lên dấu răng vẫn chưa mờ trên môi vuốt nhẹ hai cái, “Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, người hại chết ba mẹ em không phải tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn bọn họ chết.”
Đồng Thái Vy đẩy anh ra, cô rất tức giận, hai mắt bị lửa giận thiêu đốt trở nên sáng ngời, “Không biết anh có cố tình hay không, cái chết của bọn họ cũng có phần của anh, anh đừng hòng chối bỏ trách nhiệm.”