“Thầy…”
Đồng Thái Vy muốn tránh anh ấy, nhưng cả người cô bị ôm chặt lấy, Tô Mặc Thần như thế này khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
Cô lại nghĩ tới ngày đó, anh ấy cũng như thế này, đột nhiên lại tức giận khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Thấy hành động của cô, Tô Mặc Thần gia tăng lực tay, cúi đầu, ánh mắt lạnh băng dán lên người cô, cười lạnh nói: “Tiểu Thái Nhi, em đã từng nói thầy là người quan trọng nhất trong lòng em, có đúng không?”
“Vâng, nhưng mà…”
“Vậy thì, em ở bên cạnh tôi mãi mãi đi, đừng đi đâu cả được không?”
Khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi: “Thầy, con…”
“Đừng gọi tôi là thầy nữa.”
Giọng nói anh ấy đột nhiên trở nên thô bạo, nắm chặt lấy cằm cô, con người sắc bén, xanh thẳm như nước biển như muốn nhấn chìm cô vào đó: “Từ giờ trở đi, tôi không phải thầy em nữa, Tiểu Thái Nhi, tôi muốn em làm người phụ nữ của tôi chứ không phải học trò gì nữa, tôi muốn em gọi tên của tôi, gọi tôi là Mặc Thần.”
Đồng Thái Vy hoảng sợ nhìn anh ấy, không thể tin vào những gì mình nghe được.
Làm người phụ nữ của anh ấy?
Chuyện này sao có thể được chứ, anh ấy là thầy của cô!
Tô Mặc Thần hoàn toàn nhìn thấy được rõ ràng sự hoảng sợ trong mắt cô, anh ấy lạnh lùng cười, nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, mê man nói: “Tiểu Thái Nhi, những gì Dạ Phạn có thể cho em, tôi cũng có thể cho em, hơn nữa tôi có thể cho em thứ mà anh ta không thể cho em được, anh ta chỉ là nhất thời hứng thú với em thôi, lấy tôi rồi em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Anh ấy cúi xuống hôn cô, vì quá bất ngờ nên Đồng Thái Vy không kịp trốn tránh, nụ hôn nóng rực áp lên môi cô.
“Thầy… a… Thầy… Thầy…”
Nhân lúc cô mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt, nụ hôn của anh ấy càng thâm nhập sâu hơn.
Một tay anh ấy đỡ lấy gáy cô, khiến cô áp sát vào người anh ấy, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Từ lâu anh ấy đã muốn hôn cô như vậy rồi...
Du͙© vọиɠ như được thiêu đốt, bàn tay to không ngừng vuốt ve bên hông cô, những ngón tay linh hoạt cởi bỏ nút áo trước ngực cô, bàn tay nóng bỏng phủ lên ngực cô...
Khuôn mặt nhỏ của Đồng Thái Vy trở nên trắng bệch, đôi mắt đong đầy nước mắt, không thể tin được người cô luôn coi là thầy lại đối xử với cô như vậy.
“Tiểu Thái Nhi, tôi muốn em…”
Giọng nói của anh vì du͙© vọиɠ mà trở nên khàn khàn, nụ hôn càng trở nên nóng bỏng, quấn quýt trêu chọc cô, anh ấy hôn xuống cổ cô, dường như còn cố tình lưu lại dấu vết ở nơi đó, dùng sức cắn lên cổ cô, trên chiếc cổ trắng bóc đột nhiên hiện lên một dấu vết tím hồng.
Cô khóc nấc lên: “Thầy, thầy, đừng như vậy, xin thầy...”
Tiếng khóc của cô càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ấy, Tô Mặc Thần bế ngang người cô lên, hoàn toàn không dịu dàng như thường ngày, ném cô lên giường một cách mạnh mẽ.
“Đừng, đừng, thầy đừng như vậy…”
Cô muốn chạy trốn nhưng vừa bò dậy đã bị anh ấy đẩy ngã, thân hình cao lớn đè xuống người, chặn lấy cô, khiến cô không cách nào trốn thoát.
Đồng Thái Vy sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống, cất giọng cầu xin anh: “Thầy, đừng, thầy, xin thầy, thả em ra…”
Tại sao lại như vậy chứ...
Người thầy luôn đối xử tốt với cô, vì sao lại biến thành như thế này?