Đồng Thái Vy chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương như lời anh nói.
Đột nhiên, cô mở to mắt, vừa rồi vẫn còn bóng cô trong gương, nhưng giờ đã biến mất. Không chỉ có bóng của cô, mà tất cả mọi thứ trong phòng cũng đều không thể nhìn thấy được.
"Dạ Phạn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dạ Phạn không nói lời nào, cho cô một cái nhìn trấn an. Cô chỉ có thể ép sự tò mò xuống và tiếp tục theo dõi.
"Long Phi Phi!"
Trong gương còn có một người khác, Long Phi Phi cùng một người đàn ông xuất hiện trong gương.
Đồng Thái Vy sửng sốt không nói nên lời, ngây người nhìn khung cảnh trong gương.
Người đàn ông ngồi bên giường ngậm điếu thuốc, Long Phi Phi vẫn đang mặc đồng phục học sinh, có lẽ là vừa tan học thì cô ta đã vội vàng chạy đến khách sạn nên không kịp thay đồng phục.
Cô đứng trước mặt người đàn ông đó, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ hung dữ, ánh mắt đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nghe bọn họ nói ông là người mạnh nhất giới hắc đạo ở thành phố Z, chỉ cần có người ra giá, vụ làm ăn nào cũng sẽ nhận đúng không?"
Người đàn ông rít thuốc, thở ra làn khói trắng, ngẩng đầu nhìn cô: "Đúng vậy, cô Long, cô muốn tôi làm gì cho cô?"
Vẻ mặt của Long Phi Phi còn đáng sợ hơn trước, trong mắt hiện lên một luồng sát ý: "Tôi muốn ông giúp tôi gϊếŧ một người."
Vẻ mặt của người đàn ông rất bình thường, ngay cả nháy mắt một cái cũng không, rõ ràng là người đã thấy nhiều chuyện như vậy: "Cô Long muốn gϊếŧ ai?"
"Đồng Thái Vy!"
"Chính là người phụ nữ này. Tôi muốn ông gϊếŧ cô ta ngay trong đêm nay. Cô ta khá xinh đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ phải gϊếŧ, cho nên tôi cho ông một kiến nghị thế này, trước khi ra tay, tốt nhất là cho cô ta lên giường đùa bỡn một chút, nếu không sẽ rất đáng tiếc."
Cô ta lấy điện thoại ra và đưa cho người đàn ông nhìn một lượt.
Người trong bức ảnh có đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, nhìn một cái ông ta nhận ra đó là Đồng Thái Vy.
Người đàn ông lại rít một hơi thuốc, lắc đầu cười: "Cô Long, người phụ nữ này chúng tôi không dám động vào."
Long Phi Phi trợn trừng mắt, tức giận nói: "Có gì mà không dám động vào, chỉ cần có thể gϊếŧ cô ta, cho dù ông muốn bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả."
Người đàn ông đứng dậy, đột nhiên đưa tay kéo cô ta đến trước mặt mình, chế nhạo nói: "Cô Long, dù cô có trả bao nhiêu tiền đi nữa, chúng tôi cũng không dám nhận vụ làm ăn này. Nếu như ba cô đã dặn cô không được tiếp tục gây chuyện nữa thì cô cũng nên biết rằng, đằng sau người phụ nữ này có một thế lực to lớn, tôi khuyên cô Long nên dẹp bỏ ý định này càng sớm càng tốt, điều đó vừa tốt cho cô cũng là tốt cho cả nhà họ Long, nếu không sớm muộn gì cô Long cũng sẽ rước họa vào thân."
Nói xong, người đàn ông bỏ đi.
"Em có lòng lương thiện, luôn cảm thấy những chuyện tôi làm là tuyệt tình, ác độc, nếu như không phải bọn họ sớm biết em là người của tôi, thì em đã chết trong tay Long Phi Phi rồi."
Chiếc gương này có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở phòng bên cạnh, nhưng đối phương lại không thể nhìn thấy cô. Đồng Thái Vy đã nhìn rất lâu, cô cũng sớm hiểu rõ rồi. Cô cũng hiểu tại sao Dạ Phạn lại đưa cô đến đây. Anh muốn bản thân hiểu rằng cô không nên đồng cảm với Long Phi Phi.
Cô đồng cảm với cô ta nhưng cô ta lại luôn muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Dạ Phạn, tôi hiểu ý của anh rồi.” Cô cụp mắt xuống, rõ ràng là rất thất vọng.
Cô biết Long Phi Phi không thích mình, nhưng không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến mức muốn gϊếŧ cô. Dạ Phạn cau mày, dùng đôi mắt xanh lục nhìn cô chằm chằm, anh khẽ thở dài rồi đưa tay sờ sờ đầu cô: "Cô bé, tôi không muốn em trở thành người có tâm địa độc ác, tôi chỉ muốn em hiểu rằng, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Nếu như em đã hiểu rồi thì tôi cũng không cần phải nói thêm nữa. Trời đã không còn sớm nữa, hôm nay không cần về nhà ăn tối. Hải sản ở khách sạn này cũng không tệ, em có thể nếm thử. "