Mộ Nguyệt nằm trên sô pha, lần đầu trải qua cảm giác kɧoáı ©ảʍ, tinh thần hoảng loạn, linh hồn như rời khỏi xác, giống như cá chết, không có động tĩnh gì.
Nhan Phóng cởi chiếc váy gây cản trở ra, cơ thể tuyệt đẹp của cô gái hiện ra trước mặt cậu. Da trắng như sứ, trắng không bụi bẩn, trên người có ánh sáng hồng hồng. Hai đỉnh núi bằng ngọc bích, giống như con thỏ tuyết có cái mũi hồng.
Ngực thật lớn, khi cậu bóp thử mới phát hiện một bàn tay cậu cũng không đủ, nặng vừa đủ. Bộ ngực hình giọt nước, kết hợp với núʍ ѵú mềm mại, quả thực là một bữa tiệc nhìn hoàn mỹ.
Ánh mắt cậu nhìn từ bầu ngực chuyển xuống vòng eo mềm mại, lại chuyển xuống qυầи ɭóŧ màu trắng có in hình dâu tây.
Thật trẻ con, cậu cười một tiếng.
Cậu tách chân cô ra, nâng qυầи ɭóŧ của cô, qυầи ɭóŧ được xoắn thành sợi dây, trượt vào hoa huyệt của cô. Tay cậu lắc lư lên xuống, qυầи ɭóŧ cọ xát âm đế, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vốn là cô đang cao trào, cơ thể lại rùng mình lần nữa.
Nhan Phóng quan sát phần thịt mềm mại, phấn nộn, thịt dày, giống như cái miệng nhỏ. Côn ŧᏂịŧ của cậu lại cứng như sắt, rốt cuộc cũng nhịn không được. Cậu cởϊ qυầи lót cô ra, để lộ âʍ ɦộ đỏ mọng, cùng màu với môi của cô, đỏ hồng. Một vài sợi lôиɠ ʍυ mỏng, phía dưới là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tuyệt đẹp. Cậu mở hai phần môi dày, lộ ra một cái hang đen, không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Qυყ đầυ của cậu để trước tiểu huyệt của cô, côn ŧᏂịŧ nóng hổi của cậu cọ vào ấm đế của cô, côn ŧᏂịŧ tím đen dính đầy nước. Cậu thử cho qυყ đầυ của mình vào trong cô, nhưng làm nhiều lần cũng không thể vào được.
Mộ Nguyệt đã nhận ra được ý đồ của cậu, chống đỡ cơ thể: “Không cần, đừng làm như vậy.” Cô vẫn còn là học sinh cấp 3! Sao có thể làm chuyện đó được chứ?!
Khi cô nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của cậu, lại cảm thấy sợ, thứ đó tại sao lại vừa xấu vừa lớn như vậy chứ, cậu ấy còn muốn nhét nó vào trong cô nữa chứ, làm sao được chứ.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm, bàn tay cậu sờ lên cổ cô, lại đè cô xuống. Cậu nhìn cô: “Không cần gì?”
Cậu duỗi thẳng eo, nửa qυყ đầυ của cậu tiến vào cái lỗ nhỏ của cô. Cô đau tới mức chảy nước mắt, phản kháng đánh lại cậu: “Tôi không cần! Không cần!”
Cậu lấy nó ra khỏi người cô, nắm lấy bàn tay đang quơ loạn của cô, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu chán nản nói: “Anh thật rất khó chịu.”
Cậu kéo tay cô sờ lên thứ đang cứng lên của mình, cô bị thứ bóng bỏng này làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng lại bị cậu nắm chặt lấy. Lòng bàn tay mềm mại bị cậu vuốt lên vuốt xuống.
Lòng bàn tay cô như có nước, quấn lấy cậu, khiến cậu thoải mái, cậu kề đầu vào gần cổ cô, liếʍ liếʍ cái cổ trắng nõn, mơ hồ nói: “Tay của em thật mềm, Mộ Nguyệt...”
Lúc cậu gọi tên cô còn cố ý kéo dài âm cuối, lười biếng lại si mê, đầu quả tim của cô như rung lên. Khi tay cô sờ tới túi trứng của cậu, cậu thở dốc bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai, cô không tự chủ được cả người liền mềm nhũn, tiểu huyệt vừa đạt tới kɧoáı ©ảʍ nên cảm thấy ngứa ngáy.
Cậu nhận ra những thay đổi của cô, ngẩng đầu rũ mắt nhìn nhìn. Trong mắt đầy mây mù, khi chăm chú nhìn một người, giống như nhìn người mình yêu đầy sâu sắc. Chỉ nghe được giọng nói đau lòng của cậu: “Cho anh được không, cầu xin em.”
Mộ Nguyệt cắn môi, nhìn dáng vẻ ủy khuất như một chú chó lớn của cậu, cô còn chưa kịp nghĩ gì, cô sẵn sàng cho cậu tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống của mình, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng này của cậu.
Không đợi cô trả lời lại, cậu nản lòng, trong mắt lộ ra vẻ khổ sở không nói nên lời: “Được rồi.” Nói xong cậu rời khỏi người cô, ngồi qua sô pha bên cạnh.
Mộ Nguyệt hoảng hốt, không kịp suy nghĩ, cô nắm chặt góc áp của cậu. Cậu không thèm để ý, ngồi dậy, cô từ phía sau ôm lấy eo cậu.
Nhan Phóng liếc nhìn bàn tay nhỏ đang nắm góc áo của mình, không nhúc nhích. Cho đến khi cô ôm lấy cậu, bộ ngực tròn trịa dựa vào lưng cậu, cơ thể cậu cứng ngắc, cậu dùng tay mình trấn an côn ŧᏂịŧ đang sưng lớn.
Nghe được cô nói: “Có thể.”
Chàng trai quay lưng về phía cô nở nụ cười vui vẻ.