Tan Vào Trong Bóng Đêm

Chương 12: Ꮯôn Ŧhịt̠ ngẩng đầu, nhắm thẳng vào cửa động (H)

Cậu quay người ôm chặt lấy cô, môi và lưỡi chạm vào nhau, cậu thăm dò khoang miệng của cô, bàn tay nóng rực di chuyển trên người cô, mãnh liệt và vội vàng, không cho cô cơ hội đổi ý.

Nhan Phóng ôm cô vào lòng và tách hai chân cô ra. Trên màn hình TV, phản chiếu hình ảnh một cô gái đang ngồi trong lòng ngực một chàng trai, hai chân bị tách ra để lộ cảnh đẹp giữa hai chân, để bàn tay chàng trai tùy ý trêu chọc, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Cậu mở môi huyệt ra, cậu cố gắng đẩy qυყ đầυ vào, vừa tiến vào được bị vách thịt của hoa huyệt siết chặt, cậu nhỏ giọng nói bên tai cô: “Miệng em thật giỏi.”

Mộ Nguyệt nghe vậy mặt liền đỏ bừng, duỗi tay che miệng cậu lại. Miệng cậu đang ngậm bαo ©αo sυ, tính dùng răng xé ra, thấy tay cô duỗi tới, cậu liền nhả bαo ©αo sυ ra, ngậm lấy ngón tay cô, dùng đầu lưỡi của mình trêu chọc cô

Mộ Nguyệt thử rút về, liền bị hàm răng của cậu cắn nhẹ, cậu không cho.

Cậu xé gói bαo ©αo sυ ra và đeo vào, cậu thấp giọng chửi một tiếng, cái bao này nhỏ, đeo vào cảm thấy hơi khó chịu. Lần này không giống như lần trước, tên đã lên dây, cậu không nhịn được.

Nhan Phóng khàn giọng nói: “Mở chân ra rộng một chút.”

Cậu lột bỏ bαo ©αo sυ ra, đẩy vào, mới vào được phân nửa, thì gặp được trở ngại, không thể tiến sâu thêm. Vách động ẩm ướt, giống như có vô số cái miệng đang ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của cậu, ẩm ướt, cậu cảm giác như tinh thần và thể xác của cậu như ngâm ở đại dương, trong lòng thở dài một tiếng.

Còn Mộ Nguyệt bị cậu tiến vào như xuyên qua linh hồn, cơ thể như bị xé thành đôi, rất đau. Cô ngửa đầu, cắn môi, ngón chân co lại. Sau khi cơn đau giảm bớt, cô nắm lấy cổ áo của Nhan Phóng: “Em từ bỏ... đau quá.”

Cậu rút ra một chút, chỉ để qυყ đầυ ở bên trong: “Chút nữa sẽ không còn đau, phải thả lỏng cơ thể.”

Mộ Nguyệt lấy lại hơi thở, thả lỏng có thể, thứ đang chờ đợi cô là một cơn thúc mạnh, qυყ đầυ tiến vào cổ tử ©υиɠ của cô, đập dồn dập từng hồi.

Cậu một tay nhéo đầṳ ѵú cô, một bàn tay đỡ eo cô, eo cậu không ngừng di chuyển, côn ŧᏂịŧ to bằng cổ tay trẻ con ra ra vào vào, mị thịt đỏ thắm như e lệ mở ra khép vào. Mộ Nguyệt dựa lưng vào ngực cậu, tiểu huyệt bị cậu đẩy vào rút ra, như biến thành mảnh vụn.

Tiếng túi trứng đập vào mông kèm theo tiếng côn ŧᏂịŧ ra vào trong tiểu huyệt tới mức chảy nước, tiếng vang khắp phòng khách.

Tiếng kêu đau đớn của Mộ Nguyệt chuyển thành vui sướиɠ. Tiếng rêи ɾỉ của cô thật động lòng người, bộ ngực đung đưa lên xuống, tạo thành một làn sóng.

“A a a...” Cô không tự chủ được mà vặn vẹo eo mình, tiếng rêи ɾỉ bắt đầu dồn dập, tiểu huyệt cũng không ngừng siết chặt, kẹp đến mức cậu xém chút nữa là đứt. Cậu nhanh chóng ra khỏi tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt không được lấp đầy, giống như một chú chó con đang tìm thức ăn, cái miệng nhỏ mở ra và chảy nước.

Vẻ mặt cô hoang mang, không biết vì sao cậu lại dừng lại khi cô sắp cao trào. Cô muốn hỏi cậu, nhưng chưa kịp nhìn thấy cậu, đã bị cậu đè lên ghế sô pha.

Cậu nhấc hai chân cô đặt lên vai mình, nắm côn ŧᏂịŧ, tiến vào. Tiểu huyệt của cô từ từ ăn côn ŧᏂịŧ của cậu, mới rút ra vài giây, bên trong lại trở nên chặt chẽ.

Tiểu huyệt được côn ŧᏂịŧ lấp đầy, không còn cảm giác trống rỗng nữa. Cô vặn vẹo eo, phối hợp với cậu.

Cậu tiến vào toàn bộ, qυყ đầυ vừa vặn chạm vào tử ©υиɠ, chỉ còn lại hai túi trứng bên ngoài. Tử ©υиɠ mềm mại, liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ của cậu, sảng ý từ xương cùng truyền tới đỉnh đầu.

Dị vật chen vào cổ tử ©υиɠ chặt chẽ, cô trực tiếp đạt kɧoáı ©ảʍ, há miệng nhưng không phát ra tiếng, ngón tay dùng sức nhéo cánh tay cậu, mu bàn chân kéo thẳng. Tiểu huyệt chảy ra nước sốt, làm ướt nhẹp túi trướng của cậu và nhỏ xuống đất.

Cậu chịu đựng không bắn ra, nhìn vẻ mặt ý loạn tình mê của cô, thật ngon, yếu ớt và xinh đẹp. Côn ŧᏂịŧ vẫn còn trong tiểu huyệt, thật ngứa, cô đã đạt tới kɧoáı ©ảʍ, vách thịt rất mẫn cảm, cậu động một chút vách thịt lại co rút, trên mặt cậu ướt đẫm mồ hôi.

Cậu bắt đầu cứng ngắc người co giật, Mộ Nguyệt mới đạt tới kɧoáı ©ảʍ, cả người cô rất mẫn cảm, đặc biệt là tiểu huyệt không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô dùng tay đẩy bụng cậu ra, lại bị cậu nắm hai tay lại.

“Không... A muốn... Ưm ha...”

Cậu duỗi thẳng eo rồi đưa đẩy, nhìn dáng vẻ cô bị chà đạp dưới thân mình, dang hai tay ôm cô, giống tướng quân cưỡi chiến mã, trong tay nhéo dây cương.

Sau hơn một trăm lần đưa đẩy, cậu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tận cổ tử ©υиɠ của cô. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, lấp đầy trong cơ thể, lại bị côn ŧᏂịŧ của cậu chặn lại, không chảy ra được, bụng nhỏ cô căng ra.

Hoa huyệt yếu ớt làm sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy sau khi đặt kɧoáı ©ảʍ như vậy, miệng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ, hai mắt thất thần, khóe miệng chảy ra nước bọt.

Sau khi cậu bắn xong, cậu đẩy eo hai lần, mới rời khỏi có thể của cô. Côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt tách ra, trong không khí phát ra một tiếng “Boo”.

Tiểu huyệt bị căng thành một cái lỗ nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong của cô, từ từ chảy xuống đùi cô, một cảnh tượng vừa đẹp vừa da^ʍ mĩ.

Côn ŧᏂịŧ của cậu còn chưa mềm lại, từ từ ngẩng đầu, nhắm thẳng vào cửa động.