Mạnh Nhiêu bị anh nhìn đến không dám ngẩng đầu, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt đỏ bừng.
Ánh mắt Thịnh Huyền ôn nhu đến mềm nhũn, nhịn không được hôn nên chán cô, “Ngoan, anh mang em xuất viện.”
Mạnh Nhiêu vội vàng gật đầu, vừa nhấc mông định bò dậy từ người anh, nhưng chân mềm nhũn lại ngã trở về.
“A!”
Dươиɠ ѵậŧ vốn nguôi ngoai giờ lại ngẩng cao đầu chào cô, cô vội vàng ngồi xuống như vậy suýt nữa đã bị dương vậy thọc vào.
Thịnh Huyền khó chịu hít một hơi thật sâu.
Nếu không phải anh cố nhẫn nhịn, có thể đã ngay tại nơi này để côn ŧᏂịŧ đã lao vào phá thân xử nữ của cô.
Thấy cô hồn nhiên đến lạ, anh lại không thể khống chế được chính mình, muốn nghiêm túc với cô.
Cô gái nhỏ này có lẽ đến tay con trai cũng chưa từng nắm, thế mà lại bị anh lừa cởϊ qυầи, chới bức ngay trước mặt mọi người.
Thịnh Huyền kích động lại tự trách.
Anh đưa bàn tay ra sau rèm, với lấy bịch khăn giấy, “Trước tiên đem bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lau khô.”
Mạnh Nhiêu vốn định tự mình lau, lại bị anh hất tay không cho làm, “Để anh.”
Anh rất hưởng thụ sự thân mật này, dươиɠ ѵậŧ vẫn cương cứng, chướng đến phát đau, nhưng bị dục vòng tra tấn cũng là một loại vui sướиɠ.
Anh tách môi âʍ ɦộ phấn nộn của cô khiến môi cô rêи ɾỉ thành tiếng, cẩn thận, tỉ mỉ là lau đi từng chút chất lỏng được hòa quyện bởi tϊиɧ ŧяùиɠ của anh và dâʍ ɖị©ɧ của cô.
Nhìn chính ngón tay đang ở trong nơi mê người của cô, cổ họng anh lại khô khốc, đôi mắt cũng đỏ lên, nhuốm màu du͙© vọиɠ.
Hôm nay quả thực rất điên cuồng, hơn hai mươi năm qua, có phải đã mất không chế quá hay không?
Anh lau qua loa một lần, vốn muốn một lần nữa để dươиɠ ѵậŧ vào nới riêng tư xinh đẹp kia, nhưng lại không dám tiếp tục xằng bậy.
Sợ chính mình lại xúc động đem đầu cô ấn xuống, để cô dùng miệng lau sạch cho mình.
Anh vội vàng kéo quần cô lên, cô lại đột nhiên nhớ ra, “Em còn phải cởi trả đồng phục bệnh nhân.”
Không đợi anh kịp phản ứng, cô xoay người lấy quần áo của mình trong ngăn tủ, cởi bỏ quần áo bệnh nhân, nhanh chóng đổi đồ.
Áo tuột từ đầu vai trắng như tuyết xuống, Thịnh Huyền tức khắc nhìn đến đôi vυ' căn tròn của cô.
Không phải quá lớn, nhưng rất đẹp, bởi vì động tác mà nhẹ nhàng đong đưa, ngay ngô lại sắc tình.
Quầng vυ' sạch sẽ màu hồng nhạt, làm người khác mê luyến, muốn đem ra chơi đùa nhào nặn.
Ánh mắt anh lại hướng đến núʍ ѵú của cô, nho nhỏ cực kì trêu người.
Muốn sờ, muốn xoa, muốn đem nó bỏ vào trong miệng liếʍ sạch.
Anh đang mải mê với những suy nghĩ dâʍ đãиɠ, Mạnh Nhiêu đã mặc xong váy, đem đồng phục bệnh nhân gấp gọn gàng, sau đó lại gượng ngùng nhìn anh.
“Anh ơi, qυầи ɭóŧ em phơi trên sân thượng, anh có thể lấy giúp em được không?”
“Nó có hình dạng như nào?” Anh làm như không có việc gì mà nhìn nàng tràn đầy phong tình.
Mạnh Nhiêu thẹn thùng, “Màu trắng, in rất nhiều hình dâu tây, nhất là ở bên trái.”
Thịnh Huyền xoa mái tóc của cô, “Anh đi lấy liền đây.”
Cô gái nhỏ kêu một tiếng “Anh ơi”, thực là thuần khiết nhưng đến tai anh lại kiều diễm đến là thường.
Mạnh Nhiêu đỏ mặt nhìn anh đi xa, ngay sau đó khéo ngăn tủ, lấy di động đã nát ném vào thùng rác.
Giường bên cạnh, người bệnh sắc mê nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn của cô.
Hắn đã quan sát cô vào ngày, nếu không phải có sự xuất hiện của Thịnh Huyền, có lẽ hắn đã xuống tay trước với cô.
Một cái ngã khiến cô phải vào phòng cấp cứu, mấy ngày ở bệnh viện, người thân cũng không đến chăm sóc, ngoại trừ khi tiêm có chút ồn ào, sợ hãi, ngày thường đều rất an tĩnh, như không có cảm giác tồn tại.
Bộ dáng nhu nhược đến đáng thương, ai nhìn cũng muốn khi dễ một chút.
Cô dùng ánh mắt trong trẻo nhìn qua, chẳng sợ người khác sinh tà niệm!
Hắn không cam lòng mà nghi ngờ nói: “Cô gái nhỏ, đó thật sự là bạn trai em sao?”