Phiếu Cơm Của Nàng

Chương 3: Anh trai dùng ngón tay đâm

“Ô ô không cần!” Mạnh Nhiêu vặn vẹo, “Ngứa quá…”

Thịnh Huyền hít vào một hơi, “Ngoan, rất nhanh sẽ hết ngứa.”

Anh nhẫn nại, khuyên nhủ cho cô trở nên bình tĩnh, sau đó chậm dãi dẫn đường, “ Nào, đem chân mở ra một chút.”

Cô gái nhỏ vẫn có chút bài xích, ánh mắt hoài nghi “Chúng ta thật sự đã làm chuyện này rồi sao?”

Thịnh Huyền đặt nàng ở trên đùi, ý đồ để chân cô mở rộng, đột nhiên cúi đầu ảm đạm, “Không ngờ em lại quên mất anh..” (Ông này thảo mai quá…)

Ở góc độ này, Mạnh Nhiêu chỉ có thể nhìn thấy cằm anh, chất da trắng như ngọc, cho người ta một cảm giác thanh quý.

Biết cô đang đánh giá, anh cho cô một ánh mắt cưng chiều.

Mạnh nhiêu đỏ mặt giật mình, lông mi run rẩy, định nói lại thôi.

“Anh đẹp sao?”

Thịnh Huyền lên tiếng, sắc mặt cô lại càng hồng hơn.

“Khó coi?”

Cô vội vàng gật đầu, lại sợ anh hiểu nhầm, lắp bắp nói: “Anh, anh rất đẹp!”

Thịnh Huyền cười, lâu lắm không có cảm giác sung sướиɠ đến vậy, “Cho nên, em có thể hoài nghi anh, nhưng không nên hoài nghi ánh mắt của bản thân, không tim người đẹp trai như anh, em còn muốn tìm ai?”

Mạnh nhiêu bên này bị anh dùng lập luận vớ vẩn làm cho thuyết phục, “Vậy tại sao anh lại mang em đến đây? Em rất sợ hãi, cũng không quen biết ai…”

Thịnh Huyền nhẹ nhành ôm cô vào ngực vỗ về.

Anh không nghĩ đến cô lại sợ hãi đến vậy, lại còn dùng ánh mắt đó để nhìn anh.

Đứng đắn được ba giây.

“Cho anh sờ em được không?”

“Không, đừng mà, cảm giác đó rất kỳ quái… Đừng! Ngón tay…ngón tay cắm vào đi!”

Mạnh Nhiêu nhấc mông, muốn né ngón tay anh đang thọc vào âʍ đa͙σ, nhưng bị anh giam cầm trong l*иg ngực.

“Cho anh chơi một chút, anh liền mang em về nhà”

Mạnh Nhiêu do dự gật đầu, “Chỉ có thể chơi một lúc thôi nha…. Ôi, nhẹ một chút!”

Lại lừa gạt, Thịnh Huyền vì tự trách mà sinh ra cảm xúc mãnh liệt, muốn đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào.

Anh bắt lấy tay cô, “Giúp anh loát một lát”

Mạnh Nhiêu bị anh cứng rắn nhét dươиɠ ѵậŧ vào tay, vừa định rút tay, anh liền uy hϊếp: “Không loát, anh liền cắm vào em, làm em đến khóc!”

Mạnh nhiêu nức nở một tiếng, “Không cần! Em giúp anh loát dươиɠ ѵậŧ…”

Tê, cùng với một cô gái nhỏ như tờ giấy trắng nói lời da^ʍ tục thật câu dẫn.

Thịnh Huyền hụt một hơi, điều chỉnh lại hịp tim, dùng ngón tay nhét tϊиɧ ɖϊ©h͙ khi nãy vào âʍ ɦộ cô.

“Không cần đi vào,… sẽ mang thai!”

“Vậy thì sinh, anh nỗ lực kiếm tiền, nuôi dưỡng em và con.”

Mạnh Nhiêu bị dọa khóc, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Mới vừa đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nguyên lành nhét vào tiểu bức của cô, thấy cô khóc lại đau lòng, “Được rồi, anh đem nó lấy ra liền đây.”

Ngón tay thon dài lại chui vào tiểu bức, anh còn cố ý xoay trong, thọc vào rút ra.

“Ô ô….” Anh chơi xấu, Mạnh Nhiêu phát hiện anh cong ngón tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đẩy sâu vào âʍ đa͙σ.

Cô lấy tay đánh anh một cái, Thịnh Huyền nghẹn cười, thật sự nhịn không được, hiện tại chỉ nghĩ làm thế nào để đùa bỡn cô.

Lúc đầu chỉ tính giải quyết du͙© vọиɠ nhất thời, giờ muốn ngừng cũng không được.

Tiểu bức của cô vừa non vừa mềm, không có lấy một sợi lông, trắng nõn thuần khiết không tì vết, thần bí mê người, thật sự rất hấp dẫn anh.

“Tiểu bức em sao lại muốn rồi?”

“Ô ô đưng nói nữa…” Mạnh Nhiêu ghé vào lông ngực anh, hô hấp dồn đập.

Âʍ đa͙σ giống như có vô số cái miệng nhỏ hút lấy ngón tay anh, nếu là dươиɠ ѵậŧ cắm vào, anh nghi ngờ chỉ vài giây cũng có thể bắn.

“Em có phải muốn bấm gãy ngón tay anh không?”

Mạnh Nhiêu liều mạng lắc đầu, nhưng tiểu bức dưới tay anh đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ, co rút không ngừng, càng thọc càng chặt, thả ra lại chảy một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Thịnh Huyền câu môi, đưa đầu ngón tay thâm nhập, khi chạm đến một vật mỏng, ý thức được là cái gì, anh chấn động, nhìn cô càng thêm thương tiếc.

(Thương thì anh cũng xử đẹp thôi…)