Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 53: Mộ Tâm Lan Ngốc Nghếch.

Beta: Bánh Bao

Lạc Tuấn nhớ đến đối tượng mà họ hàng giới thiệu cho hắn trước khi rời nhà, khóe môi hơi nhếch lên.

Hắn nghĩ, tình huống lúc đó, để cha mẹ hắn bớt khổ sở một chút.

Trước khi ly hôn, hắn và cha mẹ cho rằng, trừ phi có vận may bất ngờ ập tới, rổ rá cạp lại như hắn khó mà có một mối hôn nhân tốt.

Ai biết, hắn vừa mới nhận giấy chứng nhận ly hôn, sau lưng đã có vài người quen đến nhà làm mối.

Nhà gái bọn họ giới thiệu đều có điều kiện rất tốt.

Thế hắn mới biết, cho dù là hắn ly hôn, nhưng giá thị trường của hắn còn tốt hơn ba năm về trước.

Theo như mấy người họ hàng nói, hắn tốt tính, tướng mạo tốt, người ưa nhìn, tuy rằng đã qua một đời vợ, tuổi lại không lớn, mới 24 tuổi mà thôi, có người ở độ tuổi này còn chưa kết hôn đâu.

Trừ những điều đó, quan trọng nhất là cha mẹ hắn không chỉ thân thể, sức khỏe đều tốt, mà còn yêu thương con dâu.

Bọn họ còn kém nói ra Hướng Thúy Anh là không biết hưởng phúc.

Họ hàng vội tới làm mối cho hắn từng nói, điều kiện của Lạc Tuấn, mọi thứ đều hấp dẫn những cô gái vừa độ tuổi. Người đã từng kết hôn, người chưa từng kết hôn, đều muốn làm dâu nhà hắn.

Đây tất nhiên là chuyện tốt.

Nhưng Lạc Tuấn mới ly hôn, không muốn mọi việc quá gấp gáp, không có cách nào chấp nhận chuyện vừa ly hôn đã thân cận với người khác, cho nên nhẹ nhàng từ chối.

Người tới làm mối vô cùng tiếc nuối, lại không tức giận, bọn họ đều tỏ vẻ, tương lại chỉ cần khi nào Lạc Tuấn có ý định kết hôn, nhất định sẽ lưu ý giúp.

Không qua vài ngày, Mộ Thanh Nghiên liền nghe thấy tin tức người nhà Tiền Tiểu Ngọc chuyển đi.

Nghe nói nhà bọn họ chuyển đến Giang thị nơi Tiền Ngọc Thư buôn bán.

Mấy người Tiền Tiểu Ngọc chưa nhận được phán quyết sớm như vậy, nhưng mà, tội tù đày khẳng định không nhẹ.

Trong nhà Triệu Hồng Binh và mấy tên đồng phạm gió êm sóng lặng, không giống như phải chuyển nhà như nhà Tiền Tiểu Ngọc, ít nhất bên ngoài nhìn vào một điểm dị thường cũng không có.

Những điều này cho thấy, dư luận đối với nam nhân khoan dung hơn so với nữ nhân nhiều.

Mộ Thanh Nghiên biết kết cục của Triệu Hồng Binh so với mấy tên đồng phạm khác nhất định sẽ thảm hơn, về phần thảm như thế nào, không thuộc phạm trù quan tâm của cô.

Thời gian trôi nhanh, nhoáng cái cửa hàng “Thực phẩm chín thơm quá” của nhà họ Mộ đã khai trương được hơn một tháng.

Buổi tối hôm nay, Mộ Thanh Nghiên vừa tắm rửa xong, đang định đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ và chị gái khóc trong phòng mẹ truyền ra.

Cô cuống quýt đẩy cửa đi vào.

“Thế nào? Hai người...” Nhìn thấy cả hai hoàn hảo ngồi trên giường, thân thể không có chuyện gì ngoài ý muốn, Mộ Thanh Nghiên yên lòng.

“Anh rể của con bắt chị gái mau chóng giao tiền lương tháng này cho hắn.” Giọng Đinh Tú Phương nức nở.

Mộ Tâm Lan thấy mẹ còn đang giận, càng khóc to.

Thấy chỉ là chuyện này, Mộ Thanh Nghiên cười: “Vậy đưa a. Trước kia chẳng phải tiền lương của chị vẫn giao cho anh rể sao? Tiếp tục giao cho anh ấy không phải rất bình thường sao?”

“Có quỷ mới bình thường.” Thấy con gái nhỏ bình thường thông minh, cũng không nhận ra lòng người hiểm ác, Đinh Tú Phương càng buồn bực: “Trước kia là trước kia, bây giờ chị gái của con mang thai, phải giữ lại ít tiền để phòng ngừa. Cho dù không vì điều này, các con nói xem, bây giờ có nhà nào không phải là phụ nữ quản tiền? Nhưng nhà họ Tống lại...Tâm Lan, lần này nhất định con không được hồ đồ nữa, con không thể đem tiền lương giao cho Tống Hồng Quảng, nếu hắn không vừa ý, mẹ sẽ nói với hắn, mẹ muốn hỏi hắn, tiền lương của cha hắn đều giao cho mẹ hắn, thế nào đến lượt Tâm Lan thì không được?”

Mộ Thanh Nghiên có tính toán khác, bĩu môi: “Chị, chị cũng nghĩ giống mẹ sao?”

“Chị cũng không nghĩ vậy, giao tiền lương cho anh ấy là chị đã đồng ý từ trước. Anh ấy từng nói, khi nào chị cần tiền đều có thể tìm anh ấy lấy.” Thấy em gái ra vẻ đứng về phía mình, Mộ Tâm Lan ngừng khóc, thực lòng nói.

“Vâng, mẹ, con cảm thấy chị gái nói thực có lý, đã đồng ý, tiền giao cho anh rể thì giao cho anh rể, đều là người một nhà, không phải sao?”

Đinh Tú Phương bị Mộ Thanh Nghiên làm tức giận bật cười, lại không có lời nào để phản bác: “Các con...”

Mộ Thanh Nghiên giả vờ không phát hiện, ôm cánh tay Đinh Tú Phương lay lay: “Mẹ, cửa hàng thực phẩm chín nhà chúng ta buôn bán tốt như vậy, chúng ta đưa thêm cho chị gái một trăm đồng nữa được không? Nhưng mà, một trăm đồng này chị không được nói với anh rể, giữ lại làm tiền riêng. Bằng không, không cho nữa.”

Mộ Thanh Nghiên vừa nói xong, ánh mắt Đinh Tú Phương và Mộ Tâm Lan đều sáng.

Đinh Tú Phương liếc Mộ Tâm Lan một cái, thở dài: “Tâm Lan, nghe thấy lời Nghiên Nghiên nói không?”

Đinh Tú Phương cho rằng, đến cùng Mộ Thanh Nghiên lanh lợi hơn Mộ Tâm Lan.

Vẻ mặt Mộ Tâm Lan thẹn thùng: “Mẹ, Nghiên Nghiên, sáu trăm đồng vốn đã nhiều, thế nào có thể lại cho con thêm một trăm đâu? Con không cần, cùng lắm con nói với Tống Hồng Quảng, để anh ấy để lại cho con một trăm.”

“Bảo nó để lại cho con một trăm, nhưng, bên này, chúng ta vẫn cho thêm con một trăm, coi như chúng ta để lại cho đứa nhỏ trong bụng con. Tâm Lan a, mẹ không nói gì con đâu, nhưng con không thể mềm lòng với Hồng Quảng, con để nó cầm tiền, lúc con cần dùng tiền gấp không nói, nhỡ một ngày nào đó, tâm tình nó không tốt, con sẽ bị khinh thường. Còn có, con đừng để cho mình cái gì cũng phải chịu khổ, con chịu được, về sau đứa bé chịu được sao?”

Mộ Tâm Lan vẫn ôm ảo tưởng như cũ: “Hồng Quảng hẳn là cũng thương đứa bé đi?”

Đinh Tú Phương hừ lạnh một tiếng: “Thương con không ai bằng mẹ, ví dụ như cậu út con, con cảm thấy cậu thương tiểu Hổ sao?”

Mộ Tâm Lan ủ rũ: “Được rồi, ngày mai con sẽ nói với Tống Hồng Quảng.”

Tống Hồng Quảng còn thông tình đạt lý hơn mọi người nghĩ, nghe Mộ Tâm Lan nói, cô muốn giữ lại một phần tiền làm tiền riêng dùng khi có việc cần, hắn không nói hai lời liền đồng ý.

Trừ bỏ khoản tiền cưới bị mẹ chồng lấy đi không bao lâu sau khi cưới, Mộ Tâm Lan chưa từng có số tiền lớn như vậy, cô vui vẻ mặt mày hớn hở: Hai trăm đồng, bằng tiền lương nửa tháng trong xưởng làm túi của cô rồi.

Ừ, cô muốn giữ thật tốt, giữ lại cho cục cưng trong bụng.

Suy nghĩ của Mộ Tâm Lan tốt đẹp lắm, ai biết không được vài ngày, lúc Tống Hồng Quảng đến ăn cơm trưa, tránh đi Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên, hỏi Mộ Tâm Lan muốn một trăm đồng kia: “Tâm Lan, một trăm đồng của em còn không?”

“Còn, sao thế?”

“Đưa cho anh mượn mấy ngày, tháng sau anh lại cho em.”

“Anh mượn làm gì? Trong nhà không có tiền?” Mộ Tâm Lan bản tính ôn hòa, nghe thấy lời của Tống Hồng Quảng cũng phải nóng lòng, từ khi bọn họ kết hôn tới nay, căn bản không cần tiêu gì nhiều, hàng tháng hai người tiết kiệm gửi ngân hàng, tính ra ít cũng phải mấy ngàn, chỗ tiền kia mất rồi sao?

“Không phải, anh lười đi ngân hàng lấy, vốn để lại hơn một trăm đề phòng, hôm kia, nhà chồng của dì mua nhà, mẹ đã lấy một trăm của anh cho dì mượn.”

“Như vậy sao, được rồi, anh chờ một chút em lấy cho.” Mộ Tâm Lan kéo dài, là không muốn Tống Hồng Quảng thấy trong tay cô còn một trăm đồng nữa.

“Vì sao phải đợi một lát? Bây giờ liền đưa cho anh đi, còn có, chuyện này tạm thời em đừng nói cho mẹ biết, miễn để bọn họ nghĩ nhiều.” Tống Hồng Quảng mặt người tâm chó, trưng ra bộ dạng cẩn thận kiên nhẫn lấy lòng cũng vẫn là khiến người ta nhìn vừa mắt.

“Được rồi.” Mộ Tâm Lan nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng mềm nhũn, lập tức lấy tiền trong túi áo ra.

Hai trăm đồng và mấy xu lẻ.

Hai trăm đồng này là tiền riêng của Mộ Tâm Lan.

Tống Hồng Quảng nhìn thấy trong tay Mộ Tâm Lan có hai tờ một trăm đồng, trong mắt lóe tia sáng: “Sao lại có hai trăm?”

Ánh mắt Mộ Tâm Lan lóe lên, nói dối: “Đây là tiền mẹ để em ngày mai mua thịt bò, thịt heo.”