***
Nghiêm Minh liếc anh một cái, lại nói: “Nếu lấy được huy chương vàng thì cậu có thể tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi“
Giang Uyên nói: “Với trình độ của cậu chắc chắn không thành vấn đề, huống hồ nếu cậu trực tiếp thi đại học thì cũng có thể thi đậu Thanh Hoa.” Anh nói đến đây, hơi ngưng lại, “Cậu không muốn tham gia thi đại học thì một năm tới đây cậu định làm gì?”
Amh liếc mắt nhìn Hứa Đường giống như đã ngủ thϊếp đi, nhìn qua đôi tai nhỏ nhắn và con ngươi không ngừng chuyển động của cậu, không tiếng động thở dài.
Nghiêm Minh cũng nhìn thấy, im lặng xuống.
Căn phòng an tĩnh đến đáng sợ, Hứa Đường nhắm mắt chờ, nhưng thế nào cũng không chờ được đoạn tiếp theo, càng nghĩ càng hoảng hốt. Cuối cùng trực tiếp ngồi dậy ôm lấy Nghiêm Minh, hô: “Không cho anh đi đánh nhau!”
“Đánh nhau? Nghiêm Minh, cậu lại muốn đi đánh nhau?!” Từ cửa truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Trần Tẫn.
Gã vừa mới chơi bóng rổ xong, một đường chạy về, toàn thân đổ mồ hôi mang theo một cỗ nhiệt khí*, trên tấm thẻ ngắn ngủi cũng đầy mồ hôi.
(*) Nhiệt khí - 热气: hơi thở nóng bức
Nghiêm Minh bất đắc dĩ, đành phải giải thích: “Không phải, là Đường Đường hiểu lầm thôi.”
Giang Uyên lập tức đem chuyện vừa rồi kể lại một lần. Trần Tẫn “À” một tiếng, an ủi Hứa Đường, “Đường Đường đừng lo lắng, có anh và A Uyên canh chừng, sẽ không để cậu ta đi làm chuyện nguy hiểm nữa đâu.”
Hứa Đường vùi vào hốc cổ Nghiêm Minh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to ướt sũng nhìn thoáng qua Trần Tẫn. Làm Trần Tẫn hiếm thấy không chịu nổi, nhích tới hôn một cái vào môi cậu, sau đó vui vẻ đi tắm rửa.
Hứa Đường rụt trở về, bĩu môi vuốt ve vết sẹo trên vai Nghiêm Minh, lại ra vẻ hung dữ giáo huấn, “Em mặc kệ anh muốn đi thi đại học hay đi đâu, tóm lại em không cho phép anh đi đánh nhau!”
Nghiêm Minh xoa mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt nghiêm túc, “Được.”
Giang Uyên ở một bên nhún vai, dù sao việc lúc trước đúng thật là đã làm cho cậu sợ hãi.
“Đúng rồi, trong mông Đường Đường còn giữ đồ của cậu.”
Nghiêm Minh nhìn về phía Hứa Đường, Hứa Đường liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống nhếch mông lên, lộ ra cái giang tắc nạm tím kia. Hắn suy nghĩ một chút, ôm lấy Hứa Đường đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Trần Tẫn còn đang tắm rửa, cửa đột nhiên mở ra cũng không bị dọa, ngược lại tự nhiên tiếp nhận Hứa Đường, nâng mông ôm vào trong lòng ngực.
Cả hai người đều trần như nhộng, trên người Trần Tẫn còn có bọt chưa rửa sạch, chạm vào liền trơn trơn trượt trượt, rất thoải mái.
Hứa Đường giống như tiểu sắc lang mà vùi mặt vào cơ ngực của Trần Tẫn hít hít, bàn tay nhỏ nhắn còn sờ lung tung trên cơ bụng.
Trần Tẫn bị cậu sờ đến nổi lửa, côn ŧᏂịŧ dưới thân cương cứng sưng to, thẳng tắp chọc vào mông Hứa Đường.
“Đường Đường.” Trần Tẫn gọi cậu một tiếng, côn ŧᏂịŧ cọ tới cọ lui trên mông cậu, tràn ngập ám chỉ.
Hứa Đường ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhíu mày do dự nói: “Anh Tẫn, phía dưới vẫn còn sưng.”
“Không sao hết, anh không thao hoa huyệt cùng mông, chỉ thao chân được không?”
Hứa Đường cọ cọ l*иg ngực Trần Tẫn, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Vừa lúc bên kia Nghiêm Minh xả nước ra bồn tắm, Trần Tẫn ôm Hứa Đường ngồi vào bồn tắm, tay từ phía sau vòng qua đẩy hai chân cậu ra. Nghiêm Minh ở phía trước cúi đầu chậm rãi tút giang tắc ra, hậu huyệt bị giang tắc căng đến mức không khép lại được, lỗ nhỏ mấp máy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa ào ạt chảy ra ngoài đem nước trong bồn tắm nhiễm đυ.c.
Nghiêm Minh cắm ngón tay vào, nương theo dòng nước từng chút một móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, ruột thịt trong huyệt mềm mại trơn trượt, đυ.ng phải ngón tay hắn liền theo bản năng quấn lên mυ'ŧ lấy.
Hứa Đường cắn đôi môi nhỏ nhắn, nhịn xuống muốn kɧoáı ©ảʍ muốn rêи ɾỉ, hai chân không ngừng lắc lư.
“Được rồi.” Nghiêm Minh vặn van nước bồn tắm, lại thay nước một lần nữa. Hắn rửa rất cẩn thận, nếu không Hứa Đường sẽ bị đau bụng.
Nước nóng dần dần phủ lên cơ thể Hứa Đường, cậu thoải mái đến mức muốn ngủ gật, đột nhiên giữa hai chân truyền đến một trận tê dại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một thân ảnh cao lớn nằm trên người cậu động tác khắc chế.
Trần Tẫn khép hai chân Hứa Đường lại gác trên vai trái, côn ŧᏂịŧ kẹp bên trong thịt non của đùi thọc vào rút ra. Côn ŧᏂịŧ gã vừa to vừa dài, thân cây nóng như lửa đầy gân xanh, từng chút từng chút vỗ vào dòng nước, cọ vào đùi Hứa Đường đến mức đỏ bừng.
Thắt lưng chó đực cường tráng dùng sức nhún, dùng sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, qυყ đầυ hung hăng cọ qua hoa huyệt Hứa Đường, âm đế mẫm cảm đã sưng lên thành hạt đậu, không ngừng phát ra kɧoáı ©ảʍ.
Hai tay Hứa Đường vịn lấy thành bồn tắm bên cạnh, ngửa cổ rêи ɾỉ, “A...ân… cọ tới rồi… cọ đến hoa huyệt nhỏ rồi… sướиɠ quá…”
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra bên ngoài hoa huyệt, vài sợi chỉ bạc dính trên côn ŧᏂịŧ Trần Tẫn để bôi trơn ngay sau đó lại bị nước cuốn trôi đi.
Trần Tẫn cũng rất sướиɠ, làn da Hứa Đường mềm mại đến kỳ cục, chỉ cắm giữa hai chân thôi mà xúc cảm bóng loáng chặt chẽ kia đã khiến da đầu gã tê dại, giống như căm vào một cái huyệt động ấm áp.
Gã cúi người hôn lên môi Hứa Đường, lại dần dần trượt xuống, giống như đang phân cao thấp mà dùng dấu hôn của mình che đi dấu hôn trước đó Nghiêm Minh để lại.
Hai đầṳ ѵú Hứa Đường đứng thẳng tắp, bởi vì là người song tính nên bộ ngực không bằng phẳng giống như nam sinh, mà là hơi phồng lên giống cái túi sữa nhỏ, vừa nhỏ nhắn lại còn mềm mại.
Trần Tẫn ngậm núʍ ѵú vào miệng khuấy đảo, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn nhũ thịt.
Mơ hồ hỏi: “Khi nào Đường Đường mới có sữa để các anh uống đây?”
Núʍ ѵú bị hút đến sướиɠ, Hứa Đường cố nén tiếng rêи ɾỉ phản bác: “Không có, em sẽ không có sữa.”
Trần Tẫn cắn núʍ ѵú của cậu dùng sức mυ'ŧ, đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ trên đấy, cố ý trêu chọc cậu, “Sẽ có, sau khi anh cắn vυ' nhỏ của em thì sữa sẽ chảy ra thôi.”
Hứa Đường tức giận khóc, đạp bắp chân la hét, “Em là con trai, không có sữa, không có!”
“Được được được, không có.” Trần Tẫn ngồi dậy đè chân cậu lại, nhẹ giọng trấn an, “Đường Đường là con trai, là cậu bé dễ thương nhất.”
Bàn tay to bóp chặt hai cái chân nhỏ, côn ŧᏂịŧ thô cứng co giật, trong hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho côn ŧᏂịŧ càng thêm trơn trượt. Trần Tẫn cúi đầu hôn lên trán Hứa Đường:
“Đường Đường kẹp chặt chân lại đi, anh muốn bắn cho em.”
Gã căng thắt lưng, nhanh chóng mạnh mẽ thọc vào rút ra mấy chục cái, sau đó gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên cứng đờ, gân xanh trên côn ŧᏂịŧ lớn nổi lên, qυყ đầυ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn.
Âm đế bị lực đạo hung mãnh cọ xát như vậy cũng run rẩy đạt tới cao trào.
Giữa hai chân Hứa Đường sáng lấp lánh, tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠. Cậu há cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, dồn dập thở dốc, cơ thể mềm mại vô lực theo bồn tắm trượt xuống.
Trần Tẫn một tay vớt cậu lên, hôn lên cánh môi cậu, ôn nhu mυ'ŧ một hồi lâu sau đó mới gỡ vòi sen trên tường xuống rửa sạch cơ thể. Sau khi xong việc dùng khăn tắm quấn cậu thành một cái kén nhỏ, ôm trở về phòng ngủ.
Giang Uyên đang dựa vào đầu giường xem giáo phụ, nhìn thấy Trần Tẫn ôm Hứa Đường ra, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi?”
Trần Tẫn gật gật đầu, nhìn lướt qua một vòng, “Nghiêm Minh đâu?”
“Ở thư phòng, khoản tiền bồi thường của Nghiêm Đại Vũ đã giảm xuống.”
Giang Uyên lấy ra một cái hộp từ trong đầu giường, bên trong là một cây dược trụ khác đã ngâm xong.
“Nhét vào trong Đường Đường đi, ngủ rồi dễ làm hơn một chút.”