Mỹ Nhân Ngọt Ngào Của Những Vị Thần Ánh Sáng

Quyển 1 - Chương 3.1

Sau khi Giang Uyên về đến nhà, anh nhanh chóng đến trường để xử lý thủ tục. Vất vả lắm anh mới thuyết phục được dì của mình, cam đoan nhất định sẽ chăm sóc cho em họ thật tốt, mới được Giang Thư Hàm và Hứa Văn Hiên đồng ý cho Hứa Đường đến C thị đi học.

Một tuần sau, anh đến sân bay để đón Hứa Đường đang đeo một balo nhỏ trên lưng.

Công ty Giang thị là xí nghiệp nổi tiếng ở C thị, công việc của cha mẹ Giang Uyên rất bận rộn, nên anh sống một mình trong căn hộ gần trường. Căn hộ này có ba phòng và một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng làm việc.

Biết Hứa Đường muốn đến đây, anh cố ý bố trí lại phòng của cậu, mua chăn gối hoạt hình, trên bàn đặt thêm một bó hoa BaBy.

Hứa Đường nhìn chằm chằm bó hoa baby vừa mới đổi vào sáng nay trên tủ đầu giường, những đóa hoa nhỏ trắng tươi tốt đang đung đưa trong ánh mắt của cậu.

“Ưm a anh ơi nhẹ một chút”

Thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, ngón tay trắng nõn nắm chặt tấm ga Cậu Bé Bọt Biển màu vàng bên dưới, hai đầu gối được tách ra hai bên, để lộ ra đóa hoa nhỏ phấn nộn nước da^ʍ tràn đầy ở giữa.

Giang Uyên cầm một cây ngọc bổng to bằng hai ngón tay, nhẹ nhàng đẩy vào tiểu huyệt.

“Ngoan, sẽ tốt thôi.”

Ngọc bổng này đã được ngâm trong nước thuốc, có tác dụng thanh nhiệt tiêu viêm. Hứa Đường mới mười sáu tuổi, cơ thể người song tính phát dục chậm hơn so với người bình thường một tí. Dù cho cả ba người bọn họ đã cố kìm chế ham muốn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi mà hoa huyệt bị thương.

Vì vậy Giang Uyên tìm người đi vơ vét phương thuốc này, cứ cách vài ngày sẽ chăm sóc cẩn thận mà nhét vào âʍ ɦộ nhỏ một ít dược trụ*.

(*)Cái này mình lên từ điển tra từng từ và sau đó nó ra là cột thuốc mà thấy hơi kì nên mình giữ nguyên luôn.

Dược trụ từ từ được đẩy vào, chỉ để lộ ra bên ngoài khoảng chừng 3cm.

Giang Uyên cúi đầu mυ'ŧ đi mồ hôi trên mặt Hứa Đường, nhìn cậu nhìn chằm chằm bó hoa Baby kia đến mê mẩn, hỏi: “Đường Đường thấy hoa này đẹp sao?”

“Dạ đẹp.”

Giang Uyên nhướng mày, cười rộ lên: “Nhưng anh lại thấy đóa hoa nhỏ phía dưới này của Đường Đường mới là đẹp nhất.”

Hứa Đường sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đỏ mặt phun hắn một ngụm, “Phi, đồ không biết xấu hổ!”

Dáng vẻ hoạt bát linh động của thiếu niên khiến Giang Uyên rất vui vẻ, cho dù bị mắng cũng không có một chút bất mãn nào. Anh vẫn nhớ rõ khi mình mới vừa ở cùng tiểu gia hỏa này, thiếu niên đã cẩn thận như thế nào. Giống như một chú ốc sên nhỏ thu mình trong vỏ, thậm chí còn không dám vươn ra những chiếc râu của mình.

Anh cùng với Nghiêm Minh còn có thêm Trần Tẫn, cùng nhau đem Hứa Đường sủng trong tim, nhiều lần nói cậu có thể tùy hứng, có thể làm nũng, dù thế nào đi nữa thì bọn họ vẫn đều yêu cậu. Bao dung cậu không có điểm mấu chốt, thậm chí là dung túng, mới có thể dưỡng thiếu niên thành bộ dáng kiều khí giống như bây giờ .

Giang Uyên ôm Hứa Đường vào trong l*иg ngực, bàn tay ở phía sau đầu cậu nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ tới gần hôn lấy cái miệng nhỏ hồng hào của cậu.

Cánh môi mềm mại đàn hồ giống như thạch trái cây làm Giang Uyên muốn ngừng mà không được, anh tinh tế liếʍ qua chốc lát, sau đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đang khép hờ, đầu lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào trong, càn quét mỗi tấc thịt mềm trong khoang miệng ướŧ áŧ, sau đó lại đi dây dưa với chiếc lưỡi đang trốn bên trong, mạnh mẽ hút lấy nước bọt.

Đầu lưỡi Hứa Đường bị anh mυ'ŧ đến tê dại, cả người mềm thành một bãi nước. Mũi khẽ hừ xô đẩy l*иg ngực Giang Uyên, cậu gần như thở không ra hơi.

Giang Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu nghẹn đến mức đỏ bừng, mới chưa đã thèm mà rời khỏi khoang miệng, mặt mày hớn hở mà cười với cậu: “Đường Đường ngọt thật đấy.”

Hứa Đường khó chịu kẹp lại hai đùi, cậu bị hôn đến mức nổi lên phản ứng, âʍ ɦộ nhỏ lại chảy nước.

Cậu nhìn Giang Uyên cầu cứu: “Anh ơi, bên dưới ngứa quá.”

Giang Uyên vươn tay xuống, sờ đến một tay dịch nhầy. Giống như bất đắc dĩ mà nói: “Sao mà Đường Đường luôn nhiều nước như vậy chứ, nếu mà cứ như vậy, chắc anh không cần trả tiền nước luôn quá, mỗi ngày đều dùng nước của Hứa Đường…ưm ưm”

Câu nói tiếp theo bị Hứa Đường dùng tay bịt kín, khuôn mặt nhỏ của thiếu niên đỏ lên, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn: “Không cho nói!”

Giang Uyên cười đến cong cả mắt, gật đầu ý bảo mình sẽ không nói gì nữa, Hứa Đường mới thả tay ra.

“Anh liếʍ cho em.” Giang Uyên vừa nói vừa trượt xuống, đầu vùi vào giữa hai chân Hứa Đường.

Đầu lưỡi liếʍ một vòng quanh âʍ ɦộ, đem dâʍ ŧᏂủy̠ đều liếʍ vào trong miệng, sau đó dùng đầu lưỡi đâm chọc âm đế. Âm đế chậm rãi trở nên sưng đỏ, run run rẩy rẩy, giống như hạt đậu đỏ nhỏ xíu.

“A…thật thoải mái… anh ơi…sướиɠ quá a” Hứa Đường híp mắt rêи ɾỉ.

Giang Uyên ngẩng đầu cười, “Rốt cuộc là anh sướиɠ, hay là em sướиɠ?”

Hứa Đường nắm lấy tóc Giang Uyên ấn vào hoa huyệt, “Đường Đường sướиɠ, âʍ ɦộ nhỏ cũng sướиɠ, a…!”

Giang Uyên dùng hàm răng khẽ cắn âm đế một chút, khiến Hứa Đường run rẩy kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ giống như luồng điện làm cơ thể cậu tê dại.

Cậu lắc lư bắp chân, tha thiết cầu xin, “Bên trong…bên trong cũng muốn anh dùng dươиɠ ѵậŧ đâm chọc.”

Hứa Đường nói được những lời này đều là do ba người bọn họ ở trên giường vừa ch!ch vừa dạy, lúc cậu còn ý thức thì sẽ thẹn thùng, nhưng tới lúc sướиɠ đến mức không biết gì, liền sẽ bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, nói ra những lời thô tục, vừa trong sáng vừa quyến rũ.

Hầu kết Giang Uyên hơi lăn, dương vậ.t sưng to đẩy quần lên thành một khối, cứng đến phát đau, nhưng anh vẫn khắc chế nhắm mắt lại, giọng khàn khàn dỗ dành, “Không được, Đường Đường đã quên tối hôm qua sao? Nếu chơi nữa âʍ ɦộ nhỏ sẽ hỏng đấy, nhịn một chút, anh dùng dương vậ.t giúp em.”

Hứa Đường nhớ lại đêm qua bị ba người thay phiên nhau điên cuồng cắm vào hoa huyệt, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng phun, trái tim run lên, lắc đầu nói không cần.

Giang Uyên chậm rãi đẩy nhẹ ngọc bổng, “Đường đường ngoan, một lát liền thoải mái.”

Anh cúi đầu liếʍ âm đế đang sưng to, khẽ cắn liếʍ láp, kích khởi Hứa Đường từng trận rùng mình. Ngón tay đẩy ngọc bổng vào hoa huyệt lộ ra cái miệng nhỏ, lộ ra mị thịt đỏ tươi bên trong, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ào ạt, rơi xuống trên ga trải giường một vệt to.

Cơ thể Hứa Đường run rẩy ngày càng kịch liệt, cậu vô thức hất tóc lên, ánh mắt nhìn qua liền thấy Nghiêm Minh đang đứng ngoài cửa.

Nam sinh khoanh tay dựa vào trên tường, ánh mắt đen kịt, không biết đã đứng nhìn đông cung sống này bao lâu rồi.

Ý thức được Hứa Đường đã thấy mình, Nghiêm Minh nhướng mày cười, môi mỏng hơi mở, dùng khẩu hình nói ra hai chữ, “Đĩ, nhỏ.”

Cơ thể Hứa Đường cứng đờ, giây tiếp theo liền thét chói tai cao trào. Hoa huyệt tí tách tí tách phun ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, tất cả đều phun lên trên mặt Giang Uyên.

Giang Uyên đưa đầu lưỡi ra liếʍ khóe miệng, quay đầu thì thấy Nghiêm Minh, “Về rồi sao.”

Nghiêm Minh buông cặp sách, “Ừm” một tiếng, đi vào phòng tắm để rửa sạch tay. Sau đó cởϊ áσ khoác ra, cơ thể trần trụi ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng của Hứa Đường.

Thuận tiện đưa cho Giang Uyên một chiếc khăn lông, chậm rãi nói: “Thầy Lý nói sẽ có một kỳ thi Vật Lý vào tháng tới.”

Giang Uyên cầm khăn lông lau mặt, vừa nghe liền biết đây là muốn đi tập huấn, “Cậu đi đi, trong nhà có tôi và Trần Tẫn rồi.”