Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 13: Xem Vận Đào Hoa

Ninh Vãn Ca nhìn lướt qua chiếc ghế đẩu trước mặt người bán hàng rong, nhìn về phía Tiểu Lục nói: “Ngươi đi trước mua giúp ta về đây vài thứ, các món đồ vật phải mua đều viết trên tờ giấy, mua xong tới tìm ta.”

Tiểu Lục ngây ngẩn cả người, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đáp: “Nô tỳ đi ngay.”

Nhìn Tiểu Lục rời đi, Ninh Vãn Ca lúc này mới ngồi xuống.

Cô cố ý để Tiểu Lục đi, đương nhiên là không muốn Tiểu Lục biết cô kỳ thật là người khác, còn tiểu thư của cô ấy sớm đã chết rồi.

Ở thời cổ đại, chuyện mơ hồ như vậy có lẽ sẽ khiến người ta cho rằng cô đang giả thần giả quỷ.

“Phu nhân muốn xem cái gì?” Đạo sĩ cười hỏi, ánh mắt nhìn Ninh Vãn Ca theo vài phần ý nghĩ sâu sắc.

Ninh Vãn Ca hơi nhăn mày, cảm giác được ánh mắt hắn mang theo rất cổ quái

“Những lời vừa rồi của đại sư là có ý gì?” Cô hỏi.

“Phu nhân là người thông minh, nhất định biết đây là ý gì. Phu nhân đến từ thế giới khác, đang tìm thứ gì đó, ta nói đúng không?”

Đại khái cũng là nhìn thấy Ninh Vãn Ca trên đầu búi tóc, liền biết cô là thành thân.

Ninh Vãn Ca nghe hắn kêu mình là phu nhân, khóe miệng thầm giật giật.

Thật sự là…… rất không quen!

Từ khi nào mà cô là một cái thiếu nữ trở thanh một thiếu phụ rồi?

Nhưng người này, làm sao biết cô đang tìm cái gì? Cô chẳng những tìm đồ, còn phải tìm người!

“Thưa, như vậy đại sư có cách nào không?”

“Hừm, cách thật ra là có, nhưng phải xem phu nhân có nguyện ý làm hay không.” Ánh mắt đạo sĩ mang vài phần thâm thúy, cả ngữ khí cũng trở nên có chút kỳ quái.

Ninh Vãn Ca nghe hắn cứ úp úp mở mở, không thể kiên nhẫn nữa, cô nói thẳng : “Ngươi nói nhanh đi, đừng có kéo dài thời gian nữa, huống chi không phải là ta không cho ngươi tiền, sao ngươi lại phải dong dài như vậy.”

“Ở đây có lời đồn rằng ba nhạc cụ cổ này được tôn xưng là thần khí, nếu gom đủ ba nhạc cụ cổ này lại với nhau thì có thể đưa linh hồn về đúng vị trí của nó. Phu nhân muốn tìm đồ, chỉ cần tìm được một khúc phổ liền sẽ có manh mối."

Nói có chút mơ hồ.

Nhưng hắn nói đến tam đại Thần Khí, cũng thành công làm cô có vài phần hứng thú. Bởi vì cô đến đây là để tìm ba nhạc cụ cổ này, tuy rằng hắn nói tôn xưng là Thần Khí, nhưng đều không phải trọng điểm!

Ninh Vãn Ca bán tín bán nghi nhìn thần côn đoán mệnh này.

Bản khúc phổ gì, thật sự đáng tin cậy sao?

“Sau khi tìm được cái đó, ta nên làm như thế nào?” Ninh Vãn Ca lại hỏi.

“Tìm được khúc phổ, đem hợp tấu với một trong tam đại Thần Khí, liền có thể có được manh mối.”

Nói đến đàn, Ninh Vãn Ca nắm chắc kỹ năng chơi đàn của mình, dù sao trước đây khi cô ở trong tổ đặc công, cũng là một cầm sư lợi hại.

“Dựa theo đại sư nói, khúc phổ đấy có tên là cái gì?” Cô hỏi.

“Phu nhân quả nhiên là người thông minh, chính xác có một quyển khúc phổ, khúc phổ tên là……” Thần côn nói được một nửa, bỗng nhiên ánh mắt hơi thu lại, nhìn chằm chằm một đám cẩm y thị vệ đi tới, bỗng dưng đổi đề tài, “Phu nhân có nhân duyên rất tốt, nhân duyên này, tưởng xa tận chân trời nhưng thực lại gần ngay trước mắt!”

Ninh Vãn Ca không ngờ được hắn đổi đề tài, nhưng cô cũng liền cảm giác được có một đám cẩm y thị vệ phía sau cô đi qua.

Cô quay đầu lại xem, hơi híp con ngươi lại.

Đây không phải bọn thị vệ trong vương phủ sao? Bọn họ ở chỗ này làm cái gì?

Lời nói cuả tên đạo sĩ làm vài tên thị vệ bỗng nhiên đứng sau Ninh Vãn Ca.

Đạo sĩ lại tiếp tục gân cổ lên nói: “Phu nhân nhất định sẽ gặp vận đào hoa trong thời gian tới, cần phải cực kỳ nắm chắc nó!”

Vận đào hoa?

Ninh Vãn Ca cho rằng hắn đang nói đùa, tùy tiện bịa chuyện thôi, cũng không để tâm trong lòng, chỉ là bởi vì phía sau có thị vệ, cô cũng không thể tiếp tục hỏi về khúc phổ.

Cô liền cũng diễn theo hỏi: “Ai? Thật vậy ư? Đại sư làm ơn xem cho ta!”

Nhân duyên cái con khỉ, đào hoa cũng không cần, thế giới này không có di động cũng không có máy tính, còn những người cổ hủ này, làm sao cô có thể thích được?

Nhưng nghĩ lại ngẫm lại……

Sống lâu như vậy chuyện tốt xấu thế nào, chẳng lẽ cô không nên tìm một nam nhân để yêu đương hay sao?

Từ từ, cô nghĩ đi đâu vậy!

Cô hiện tại việc cấp bách chính là giải quyết sự tình trước mắt.

“Hừm, chờ ta tính.” Hắn nói vừa tỏ ra bộ dạng đang bấm đốt ngón tay tính toán.

Ninh Vãn Ca khóe miệng run rẩy một chút, hoài nghi rằng thần côn này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?

Nhưng nếu thực sự có thể lấy được cây đàn lửa, cũng vẫn có thể xem là một điều rất tốt, ít nhất cô có cây đàn trong tay, còn có khả năng tự bảo vệ chính mình.

Vài tên thị vệ đứng phía sau Ninh Vãn Ca khóe miệng cũng run rẩy vài phần.

Cầm đầu thị vệ tiến lên nhỏ giọng nói: “Vương phi, Vương gia phái thuộc hạ tới bảo hộ Vương phi.”

Nói là bảo hộ, kỳ thật là vì theo dõi cô? Sợ cô trốn chạy, sau đó không cho hắn giải độc sao?

Ninh Vãn Ca cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt mơ hồ dừng trên người bán hàng rong.

“Tính ra, hai ngày nữa vận đào hoa của Vương phi sẽ đến!” Nam nhân đoán mệnh có lẽ đã nghe thấy thị vệ gọi Ninh Vãn Ca là Vương phi nên đã gọi cô là Vương phi.

Ninh Vãn Ca có chút không nói nên lời.

Phía sau thị vệ ôm trán, không biết nên nói cái gì.

Vương phi chạy ra tìm xem bói đoán mệnh, liền xem có vận đào hoa hay không?