Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 12: Hắn Thử Lòng Cô

Phong Mạch Hàn vẫn nhíu mày lại, nắm tay đưa trên che môi ho khan một tiếng nói: “Vừa rồi chỉ là cơn độc phát, phu nhân không cần phải để ý.”

Nhưng điều mà hắn không thể ngờ được là sau khi hôn nữ nhân này, cảm giác đau đớn trên cơ thể hắn biến mất.

Hắn dường như đã…… tìm được cách có thể giảm bớt đau đớn rồi.

Trong đôi mắt đen như mực của nam nhân, một tia mờ ám lóe qua, ngay sau đó trở lại bình tĩnh.

Ninh Vãn Ca cười lạnh một tiếng, trong lòng nhịn không được chửi thầm, tùy tiện hôn nữ nhân, làm đối phương không phải lấy lòng, điều này có phải quá khôi hài hay không?

“Ta nói rõ ràng rồi, giữa chúng ta hai người không thể có sự đυ.ng chạm da thịt nào, nếu ngươi tái phạm, ta sẽ không giải độc cho ngươi.”

Nghe cô nói như vậy, nam nhân rũ mắt, trên môi nở lên nụ cười nhẹ.

Nụ cười của hắn, tuy rằng nhẹ, nhưng lại rất đẹp, làm sáng choáng mắt người khác.

Ninh Vãn Ca mặt ngẩn ra, mắt dán vào nụ cười trên mặt của nam nhân, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười cái gì?” Là cười nhạo uy hϊếp cô?

“Khụ khụ…… Vương phi làm nổ tung phòng bếp, không muốn giải thích gì sao?” Hắn đổi đề tài.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, nữ nhân mập mạp này có chút thú vị.

Nhắc tới sự việc ở phòng bếp, Ninh Vãn Ca ánh mắt hơi thu lại, “Việc này ta vẫn luôn cảm thấy là quản gia muốn hãm hại ta, đương nhiên hắn không có lý do hay động cơ nào để làm như vậy, chính ta cũng không cần thiết làm điều đó có phải hay không?”

“Hừ?” Nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng, xem như trả lời.

“Hơn nữa, lúc ấy ấm thuốc ta sắc đều được Tiểu Lục lặp đi lặp lại rửa sạch sẽ, khẳng định là trong lúc sắc thuốc, có người bắn đạn vào, kết hợp hỏa lực, khiến ấm thuốc nổ mạnh.”

“Vương phi nói miệng không bằng chứng, bổn vương cho Vương phi thời gian ba ngày, Vương phi tốt nhất tra ra thủ phạm.” Nam nhân liếc cô, trong mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường.

Ninh Vãn Ca híp mắt.

Hắn, dường như là đang thử lòng cô?

“Nếu Vương gia đã nói như vậy, ta không còn gì để nói. Nếu trong ba ngày ta tìm ra được thủ phạm, Vương gia sẽ trừng phạt thủ phạm này hay không?”

“Đương nhiên.” Nam nhân chân mày nhẹ nhướng lên.

“Vậy thì tốt, về phần thuốc, tôi sẽ cho Tiểu Lục sắc lại một nồi khác, Vương gia vừa mới độc phát, ta cũng không quấy rầy Vương gia, cáo từ trước.”

Ninh Vãn Ca dứt lời liền xoay người đi, không chút lưu luyến.

Trong lòng nhịn không được có chút buồn bực, đi ra phía sau cửa, tay cô, vô ý thức vuốt ve đôi môi mình.

Vừa mới lúc ấy chỉ lo giật mình, đều quên mất mùi vị của nó như thế nào.

Tiểu Lục thấy cô đi ra, nhanh chóng tiến lên nhỏ giọng nói: “Vương phi, nô tỳ đã sắc thuốc xong tốt rồi.” Ngẫm lại sự tình vừa rồi, cô vẫn còn có chút sợ hãi.

Ninh Vãn Ca nhìn lướt qua Tiểu Lục trong tay ôm chén thuốc, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đưa vào dâng lên Vương gia uống, rồi sau đó chúng ta sẽ ra ngoài.”

“A?” Tiểu Lục sửng sốt, kỳ thật cô nói như vậy, vốn tưởng rằng Vương phi sẽ tự mình đem chén thuốc vào trong phòng, lại là không nghĩ tới……

Ninh Vãn Ca thấy Tiểu Lục còn ngây ngốc, nhíu mày thúc giục: “Còn thất thần làm cái gì, còn không nhanh đưa vào đi?”

“Vâng vâng vâng.” Tiểu Lục lập tức bưng chén thuốc vào trong phòng.

……

Nhìn trên bàn chén nước đen ngòm đang bốc khói, Phong Mạch Hàn ánh mắt hơi tối sầm lại.

Nam nhân không do dự, bưng chén thuốc trên bàn lên, một hơi rót vào trong miệng.

Sau khi đặt bát thuốc xuống, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, ngón tay thon dài khẽ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đôi môi mỏng, dường như có chút hương thơm của nữ nhân kia ấy lưu lại trên đôi môi mỏng tuyệt đẹp.

Là ảo giác sao, thực sự hắn có chút rung động trước một nữ nhân như vậy.

Một lát sau, một thị vệ mặc áo gấm đi vào.

“Vương gia có gì phân phó?”

“Đi theo Vương phi.” Nam nhân trầm thấp ra lệnh, trong mắt có phần tăm tối chợt lóe rồi biến mất.

……

Ninh Vãn Ca lần đầu tiên như thế nghiêm túc quan sát quang cảnh đường phố nơi này.

Lần trước lúc tỉnh lại, liền ở kiệu hoa, nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài, chỉ có mơ hồ ấn tượng.

Trên đường bán hàng rong reo hò mua bán không dứt bên tai, náo nhiệt lạ thường.

Đường phố nơi này rộng hơn những con đường cô từng thấy ở Huyền Thiên Đại Lục, bán hàng rong cực kỳ nhiều loại, rực rỡ muôn màu.

Tiểu Lục đi theo Ninh Vãn Ca phía sau, có chút nghi hoặc mà kỳ lạ khi nhìn biểu hiện của tiểu thư nhà mình .

Ninh Vãn Ca đi một đoạn đường, mỗi hàng bán rong đều sẽ dừng chân một lúc, rồi mới đi tiếp về trước.

“Đoán mệnh, đoán mệnh, không chuẩn không lấy tiền!” Rốt cuộc, cô dừng chân ở một hàng xem bói.

Tuy nhiên, cô cũng thuộc thời đại công nghệ cao nên hoàn toàn không tin vào kiểu bói toán này.

Cô nhìn lướt qua, bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.

Mà trùng hợp lúc này, đạo sĩ xem bói âm thầm niệm: “Người đến từ thế giới khác, đang muốn tìm đường về sao?”

Âm thanh đột ngột này khiến bước chân của Ninh Vãn Ca khựng lại.

Cô có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía đạo sĩ xem bói kia.

Bộ dạng hắn nhìn qua tương đối trẻ tuổi, tầm mới chừng 30 tuổi, lông mày kiếm đôi mắt sáng, thực sự là rất khôi ngô tuấn tú.

Nếu không phải trên người hắn ăn mặc trang phục đạo sĩ, cô thật đúng là không thể tin được, người này là một đạo sĩ xem bói.

Mọi vẻ mặt của cô đều rơi vào trong mắt đạo sĩ trước hàng rong.

“Phu nhân muốn xem một quẻ?” Đạo sĩ ra tiếng với một nụ cười phù phiếm.

Ninh Vãn Ca trong lòng hiện lên hai chữ —— thần côn.