Edit: Tui là Hủ
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Khi Tần Mục ra đến cửa chính nhà cũ, đêm cũng đã khuya rồi, cậu chỉ thấy ngôi sao độc nhất vô nhị trong đêm đen u tối đáng yêu một cách lạ thường.
Hứa Phi đỗ xe cách đó không xa, hắn tựa vào đầu xe hút một điếu thuốc, vừa thấy Tần Mục đi ra liền vội vàng dập tàn thuốc như dập tắt một cơn ác mộng.
"Thế nào rồi?"
Hắn bước nhanh đến.
Tần Mục thở dài xoa xoa cổ tay, vừa rồi cổ tay luôn bị cậu bóp chặt lúc thương lượng với ông Tần, có lẽ đã bị bầm tím rồi.
"Tôi đã bán hết cổ phần trong tay, cao hơn giá thị trường, đồng thời cũng bán điểm yếu của Tần Niệm, dù sao thì sau này tôi cũng không còn là người của nhà họ Tần nữa rồi."
Hứa Phi cẩn thận suy tính, tiền tài trong tay người anh em của mình quả thực là phú khả địch quốc (*), phải biết rằng cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Tần đắt nhất, đây còn được bán với giá cao hơn giá thị trường.
(*) phú khả địch quốc: Giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước.
"Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"
Hứa Phi hỏi.
Truyện HD
Tần Mục sờ nhẹ lên bụng:
"Trước tiên tìm một nơi an toàn trốn đi, sinh con xong rồi tính sau, ba ngày nữa sẽ có tin tức, cha tôi… ông ta định cắt đứt quan hệ cha con với tôi, hộ khẩu cũng sẽ chuyển về bên nhà mẹ."
"Vậy từ nay về sau bọn tôi phải gọi cậu là Hứa Mục à? Thật mất tự nhiên."
"Không cần, dùng họ Tần đã lâu như vậy rồi, trên đời này cũng có rất nhiều người mang họ Tần, đâu phải người nào họ Tần cũng là người của tập đoàn nhà họ Tần. "
Rốt cuộc mẹ cậu có biết chuyện đó hay không, cậu cũng không muốn dò xét nữa, bà đã qua đời rồi, cứ coi như mọi thứ trong quá khứ đã biến mất theo làn gió đi.
Cơn gió nhẹ thổi qua, Tần Mục hiếm khi thấy rùng mình, Hứa Phi vỗ nhẹ vào cửa xe:
"Nhanh lên xe đi, lạnh như vậy không tốt cho đứa nhỏ, tôi sẽ chú ý chỗ nghỉ dưỡng cho cậu, trước hết cứ đưa cậu về đã."
Ngoài cửa sổ, đèn đường đứng lặng thinh, có một bóng người kéo rất dài trên mặt đất.
Rất nhanh đã gần đến biệt thự, Tần Mục nói:
"Phi Tử, thả tôi xuống chỗ này đi, tôi muốn tự mình bình tĩnh lại."
"Hôm nay là tôi lỡ hẹn, cậu nói lời xin lỗi với Địch Tử giùm tôi."
"Không sao cả, mọi người đều là anh em, có cái gì mà phải ngại, tôi đã nói với cậu ấy lâu rồi, cậu cứ yên tâm đi."
Hứa Phi nhìn biệt thự chỉ cách mấy bước chân, xung quanh cũng khá an toàn nên liền mở cửa thả cho Tần Mục xuống, Tần Mục nhìn xe của Từ Phi rời đi, cụp mắt trầm mặc đi dưới ánh đèn đường.
Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen chạy đến cạnh cậu.
Mới đầu Tần Mục không quan tâm lắm, nhưng mà cậu đi chậm xe cũng đi chậm theo, cậu đi nhanh xe cũng đi nhanh hơn.
Trong lòng Tần Mục cảm giác có gì đó không đúng, cậu liền đi bộ nhanh hơn, vừa cầm điện thoại di động trong tay chuẩn bị bấm.
"Tích!"
Chiếc xe bỗng nhiên bóp còi.
Tần Mục quay đầu lại theo phản xạ, liền nhìn thấy người đàn ông sau cửa kính xe:
"Ayer?"
Đây không phải là người đàn ông tình một đêm với cậu, sau gặp trong nhà vệ sinh còn giả vờ không quen biết cậu sao?
À, bây giờ còn có thêm một điều, cha của đứa trẻ trong bụng cậu.
Trên người Ayer vẫn mặc một bộ vest nghiệp vụ, đôi mắt anh âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu.
Không biết vì sao chỉ là một món đồ chơi nhỏ nhoi thôi mà cứ khiến anh nhớ mãi không quên, hôm nay vừa nghe tin cậu bị bệnh phải vào bệnh viện phẫu thuật, lòng anh vừa buồn phiền vừa hoảng loạn.
Vất vả lắm mới tan sở anh liền chạy ngay đến nằm vùng gần biệt thự, không cho cấp dưới báo cáo tung tích, kết quả là đợi mấy tiếng đồng hồ mới thấy Tần Mục trở về, còn trở về cùng tên Hứa Phi kia!
Tên Hứa Phi kia còn ném cậu ở bên đường rồi nghênh ngang rời đi, thấy Hứa Mục cúi đầu, dáng vẻ suy sụp, tim anh liền nhói đau.
"Tần Mục, thật tình cờ gặp được cậu ở đây?"
Thâm tâm Ayer suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhã nhặn.
Nếu thuộc hạ của anh ở đây, chắc chắn sẽ nói thẳng họ gặp quỷ.
Tần Mục gật nhẹ đầu, không có tâm tình nói chuyện với anh:
"Ừ."
Ayer dừng xe:
"Tần Mục, cậu muốn đi đâu, tôi có thể đưa cậu đi."
Tần Mục lắc đầu, chỉ vào căn nhà ở đối diện:
"Nhà tôi ở đó, không cần tiễn, cảm ơn."
Trong lòng Ayer căng thẳng, nhà ở đây đều là tấc đất tấc vàng, có tiền cũng không chắc mua được, xem ra tên Hứa Phi kia thật sự quan tâm đến Hứa Mục.
Anh nheo mắt lại, trong mắt dường như cuộn trào sóng to gió lớn.
Sau khi chào tạm biệt Ayer, Tần Mục băng qua đường, vừa tới cửa nhà, sau gáy đột nhiên đau nhói, chưa kịp lấy lại tinh thần thì có thứ gì đó bịt kín mũi và miệng cậu, tay chân cậu vùng vẫy được hai cái đã nhanh chóng mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng rộng lớn, phụ kiện trang trí trong phòng đều là một màu đen, cực kỳ ngột ngạt.
Chỉ là nhìn thoáng qua, chúng đều là những thứ vô cùng quý giá, chẳng hạn như chiếc tách trà bằng vàng ở phía xa là chiếc tách trà duy nhất trên thế giới được một bậc thầy cất giấu, toàn thân làm bằng vàng, xung quanh có khảm đá quý mã não, trong buổi bán đấu giá, một chiếc cốc được bán với giá cao ngất trời lên tới hàng triệu đô la người bình thường làm gì nỡ dùng, thế mà ở đây chiếc tách ấy lại là đồ vật bình thường nhất, bị ném tùy tiện, không hề được nâng niu.
Tần Mục cử động tay chân, trên tay không có thứ gì nhưng chân vừa động đã có tiếng sột soạt vang lên.
Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra trên cổ chân cậu có hai sợi dây xích vàng, khá thoải mái dễ chịu, ít nhất cậu không hề cảm thấy khó chịu lắm.
Tần Mục nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, trước cửa nhà gặp được Ayer, sau đó chào tạm biệt Ayer, sau đó liền bị hôn mê bất tỉnh.
Tình huống bây giờ là gì, bắt cóc?
Khóa cửa phía xa được mở ra, một người hầu gái bước vào mang đồ ăn nhẹ cho cậu, sau đó cúi gằm mặt xuống không nói một lời lui ra ngoài.
"Đây là đâu? Cô là ai?"
Câu hỏi của Tần Mục đã định trước không có câu trả lời.
Đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, Tần Mục thực sự rất đói nhưng cậu không dám ăn, không biết trong đó có cái gì không, sợ sẽ không tốt cho thai nhi.
Để giảm bớt tiêu hao năng lượng, Tần Mục chọn trở lại giường, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.