Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Bỗng Có Nhóc Con

Chương 6.2

Edit: Tui là Hủ

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Ayer vẫn luôn theo dõi cậu qua máy giám sát cũng không ngồi yên được, hỏi thuộc hạ ở bên cạnh:

"Cậu ấy không hài lòng với đồ ăn à? Vậy cậu ấy thích ăn đồ ăn gì?"

Thuộc hạ:

"..."

Bọn họ cũng không biết.

Ngay từ đầu thuộc hạ đã nói muốn điều tra thân phận của Tần Mục, nhưng Ayer lo lắng hết cái này đến cái nọ nên nhất quyết không cho điều tra, điều này khiến bọn họ hoàn toàn không biết gì về đối tượng mục tiêu.

Ayer vuốt nhẹ tóc:

"Quên đi, hỏi các cậu cũng không có ích lợi gì, tôi sẽ tự hỏi cậu ấy."

Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống.

Nên nói chuyện với Tần Mục như thế nào? Làm thế nào để câu đầu tiên đã có thể thể hiện lòng tốt của mình, đối phương có thể không thích cách làm thô lỗ của anh hay không?

Nhưng mà anh cũng không thể chấp nhận được chuyện Hứa Phi mới làm, người như Hứa Phi đều có thể làm kim chủ của Tần Mục, anh tự hỏi lòng mình, anh ưu tú hơn Hứa Phi rất nhiều, anh cũng có thể làm kim chủ của Tần Mục, hơn nữa chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với Tần Mục hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần so với Hứa Phi.

"Cậu nói xem, tôi đẹp trai, tôi giàu có đúng không? Còn đẹp trai và giàu có hơn tên Hứa Phi kia?"

Thuộc hạ cứng họng:

"Đúng vậy."

So sánh Hứa Phi với ngài, chỉ là một hạt bụi trần trong thái dương thôi.

Tình yêu đích thực đúng là khiến con người ta mù quáng mà.

Ayer lo lắng hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Mục vội vã chạy ra ngoài, mày hơi nhíu vì đói.

"Bang!"

Cánh cửa lại mở ra.

Tần Mục quay đầu lại, kinh ngạc nói:

"Ayer? Sao anh lại ở chỗ này?"

Chẳng lẽ người bắt cóc cậu là ông chủ đứng đằng sau Ayer sao? Nhưng những người ở thành phố S dù trước đây chưa gặp cậu cũng sẽ biết cậu, không có ai to gan như vậy mới đúng.

Chỉ là đến nhân vật cường đại như Ayer cũng phải khuất phục, người này đúng là quá lợi hại rồi.

Ayer lúng túng bước tới, tự hỏi có phải mình đầu tóc bù xù, quần áo không chỉnh tề và khuôn mặt không đủ sắc lạnh hay không.

"Sao cậu không ăn cơm? Không đói bụng sao?"

Tần Mục tưởng anh hỏi thay người đứng phía sau:

"Tôi không muốn ăn."

Ayer sốt ruột:

"Nói nhảm, rõ ràng cậu đang đói bụng, tôi đều thấy được."

"Hả?"

Tần Mục nhướng mày.

"Cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ để người hầu đi làm ngay, nếu làm tất cả những thứ đều không ăn được tôi liền chặt tay họ được không?"

Ayer ngồi bên giường, giọng điệu anh hơi nịnh nọt.

Mà bên ngoài cửa, người hầu đều đồng loạt quỳ xuống ngay lập tức sau câu nói của anh.

Lúc này Tần Mục mới để ý thấy Ayer đang nói chuyện với mình bằng giọng điệu của một chủ nhân.

Lần đầu tiên, cậu vội vã mặc quần áo rời đi.

Lần thứ hai, cậu sợ Ayer nhớ lại sự việc đó nên cũng vội vã bỏ đi.

Lần thứ ba vào tối hôm qua, tâm trạng không ổn định nên cậu cũng không để ý.

Hôm nay là lần thứ tư cậu chính thức quan sát người đàn ông này, cậu mới phát hiện khí chất, cách ăn nói của Ayer không phải dạng vừa, gương mặt âm trầm kết hợp giữa điểm cái đẹp của Trung và Tây, vai rộng eo hẹp đôi chân dài, mơ hồ mang theo khí thế áp bức.

Đây là khí thế mà chỉ những người đứng trên đỉnh cao mới có.

Trong lòng Tần Mục cảm thấy có vướng mắc, cậu có dự cảm không tốt cho lắm:

"Anh là ai?"

Ayer ngạc nhiên:

"Cậu thật sự không biết tôi?"

Lần trước bị coi như vịt ở khách sạn còn chưa tính, rõ ràng hai người đã gặp mặt lần thứ hai trong yến tiệc, sao đối phương vẫn không biết anh?

Tần Mục lắc đầu:

"Tôi không biết."

Ayer hắng giọng:

"Xin chào, tên đầy đủ của tôi là Ansair - Đức Lai Ý."

"Anh chính là người nắm quyền gia tộc Đức Lai Ý?"

"Đúng vậy, chính là tôi."

Tần Mục nhìn thẳng vào mắt Ayer, xem ra người đàn ông này cũng không biết thân phận của cậu.

"Với thân phận của anh có thể thả cho tôi đi, tại sao anh phải đưa tôi đến nơi này?"

Ayer quay đầu đi, đè cậu lên giường, ông nói gà bà nói vịt nói:

"Hứa Phi có gì tốt, anh ta làm cậu bị viêm ruột thừa, đêm hôm khuya khoắt còn vứt cậu trên đường, tôi thì khác, tôi chắc chắn có thể đối xử rất rất tốt với cậu."

Trong lòng Tần Mục thực sự bật cười ra tiếng, Ayer này chẳng lẽ tình một đêm với cậu xong liền thích cậu, làm sao có thể có chuyện đó?

"Tôi và Hứa Phi không có gì cả, anh ta là bạn của tôi, tôi còn có chuyện phải làm, anh để tôi đi trước được không?"

Ayer buồn bực:

"Bạn cái quái gì, anh ta còn tặng cho cậu một cái biệt thự đắt tiền như vậy, nửa đêm hai người còn ôm hôn thắm thiết, tóm lại cậu cứ yên ổn ở chỗ này, tôi nhất định sẽ không để cho cậu đi."

Đôi mắt Tần Mục trở nên lạnh lùng:

"Anh đây là đang vi phạm pháp luật đấy."

Ayer lấy từ trong quần áo ra một tờ giấy, ngón tay run rẩy suýt chút nữa làm rơi, anh đưa tờ giấy đến trước mặt Tần Mục.

"Còn có một biện pháp khác, cậu ký vào bản thỏa thuận này, tôi sẽ thả cậu đi ngay lập tức."

Tần Mục cầm lấy tờ giấy, trên đó viết bốn chữ lớn - [Thỏa thuận bao nuôi]

Đây là vũ nhục trắng trợn, Tần Mục tuyệt đối sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Cậu xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ, hung hăng đập mạnh vào mặt Ayer.

"Cút!"

-o0o-

Hôm nay đăng một ngày 2 chương luôn ~

Chương này cười xỉu với anh công, tôi vừa mới tiếc chương trước anh công không xuất hiện, ai ngờ chương này vừa xuất hiện cái ảnh chơi lớn như vầy, chưa gì ấn tượng thụ dành cho ảnh tụt dốc rồi. -_-