Cốc Hoắc cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc lưỡi nóng bỏng của Tề Phong, cái thứ dâʍ ɖu͙© dọc theo hoa huyệt, liếʍ vào niệu đạo đã biến dị của Cốc Hoắc, một vết chích nhỏ nhưng lại mang đến kɧoáı ©ảʍ đặc biệt. Tề Phong mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu, rồi đổi bằng nước bọt của mình, trên hoa huyệt của Cốc Hoắc toàn là nước bọt của Tề Phong, còn trong miệng Tề Phong toàn là dâʍ ŧᏂủy̠ của Cốc Hoắc.
Cốc Hoắc bắn ra, nhưng cơn kɧoáı ©ảʍ từ hoa huyệt quá mạnh khiến cậu không còn thời gian để quan tâm đến cảm giác của dươиɠ ѵậŧ, cậu cứ mặc nó sung sướиɠ một mình.
Hai chân mở rộng ra, huyệt khẩu thèm khát, sẵn sàng tiếp nhận cái thứ của Tề Phong. Cốc Hoắc không nói ra, nhưng cậu mặc định tiếp nhận mọi hành vi tiếp theo của Tề Phong, bất kể là hắn nhét dươиɠ ѵậŧ hay nhét ngón tay vào, tùy hắn thích làm thế nào cũng được.
Nhưng Tề Phong không làm gì cả, hắn liếʍ đến độ anh họ chảy nước, hắn thỏa mãn khi nhìn thấy anh họ sung sướиɠ như vậy. Hắn cúi người, trìu mến xoa nắn cánh hoa đang run rẩy, chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, lần này không phải vì Cốc Hoắc sung sướиɠ, mà vì du͙© vọиɠ ích kỷ của chính hắn, hắn muốn chạm vào khí quan mềm mại này mãi mãi.
Tề Phong hạnh phúc hôn lên môi Cốc Hoắc, nhưng hắn không muốn chia sẻ hương vị còn sót lại trên đầu lưỡi của mình, hắn muốn độc chiếm, để hắn có thể hồi tưởng lại hương vị ngon ngọt của anh họ mỗi lần thủ da^ʍ.
Tề Phong tách miệng Cốc Hoắc ra, ngón tay cũng buông khỏi hoa huyệt, dáng vẻ không nỡ, hắn trịnh trọng ôm lấy Cốc Hoắc trước ngực, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặc quần áo vào, thậm chí còn tìm cả chiếc tất bị vứt loạn, cuối cùng buộc chặt dây giày cho Cốc Hoắc.
Cốc Hoắc được hắn nhấc ra khỏi giỏ sắt, hai chân mềm nhũn, phải dựa vào tường mới đứng vững. Ở nơi chật hẹp như vậy, họ đã làm nhiều chuyện sai trái.
Vào giây phút cuối cùng Cốc Hoắc đã sẵn sàng nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ của Tề Phong, nhưng nhìn tình hình hiện tại, ngoài trừ một vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, tất cả nhưng gì cậu nên có đều có, nên sướиɠ đều sướиɠ, tử ©υиɠ còn vì kɧoáı ©ảʍ mà co bóp.
Nhưng Tề Phong vẫn cứng ngắc, Cốc Hoắc thấy thứ to lớn kia của hắn, dù giấu trong quần mà nó vẫn đáng sợ như vậy, hoa huyệt của cậu sinh ra đã nhỏ, nếu thật sự để Tề Phong cắm vào, thì kɧoáı ©ảʍ lúc cao trào chắc cũng bị phá hủy!
Nhưng chỉ cần nhịn đau một lúc, hoa huyệt của cậu sẽ thích ứng với cái thứ đồ chơi kia của em họ, thân dưới của cậu có thể chứa được côn ŧᏂịŧ to lớn của Tề Phong.
Cốc Hoắc cảm thấy mình lại ướt rồi.
Tề Phong không để ý đến việc Cốc Hoắc nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ của mình. Khi hắn mở miệng nói chuyện, đã không còn lạnh lùng như mọi khi nữa, mà thay vào đó là chút du͙© vọиɠ cuộn trào trong họng:
“Anh về trước đi.”
Cốc Hoắc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy mất mát.
Mất mát cái gì? Vì không bị thằng em họ đáng ghét cᏂị©Ꮒ sao?
Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi!
“Nhưng mày...”
Tề Phong đột nhiên ôm lấy cậu, lúc này Cốc Hoắc có thể trực tiếp cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Tề Phong, từ chiều cao đến sức mạnh. Hóa ra Tề Phong không chỉ là học sinh xuất sắc, mà hắn đã trở thành một người đàn ông.
Còn bản thân cậu vẫn là một thằng nhóc ngây thơ ấu trĩ.
Bàn tay Tề Phong xoa dọc lưng cậu, Cốc Hoắc khoác tay lên vai hắn, dùng trán cọ vào Tề Phong, cậu rất thích được Tề Phong ôm, trước đây tại sao cậu lại ấu trĩ từ chối hắn chứ? Chắc có lẽ là bởi vì Tề Phong quá hấp dẫn, khiến một thằng nhóc như cậu sinh lòng đố kỵ!
Cũng may, Tề Phong lại cứng với cậu, cậu cũng cho Tề Phong thấy cơ thể của mình.
Không, chẳng may chút nào, thời gian kéo dài quá lâu, đáng lẽ phải bắt đầu từ cấp hai, khi cậu phát hiện thú vui thủ da^ʍ và ham muốn tìиɧ ɖu͙©, cậu và Tề Phong làm loạn cùng nhau, thì hoa huyệt của cậu sớm đã bị Tề Phong cᏂị©Ꮒ chín rồi, còn Tề Phong đã đưa cậu đến cao trào cả nghìn lần ý chứ.
Đúng vậy, cậu sớm biết Tề Phong quá hoàn hảo, đẹp trai như vậy sao lại cạnh tranh với hắn, cứ trực tiếp ngủ luôn không được sao?
Cốc Hoắc đưa tay ra, run rẩy ngập ngừng, muốn vòng tay qua eo Tề Phong. Tề Phong chưa từng để lộ cơ thể, nhưng chân của Cốc Hoắc vẫn nhớ cảm giác quấn quanh eo hắn, rất hẹp, rắn chắc, nó vốn sinh ra để là cᏂị©Ꮒ mình.
Sự nhút nhát của Cốc Hoắc ngăn không cho cậu ôm Tề Phong. Tề Phong tách cậu ra, giữ cằm cậu, dùng ngón tay cái mân mê đôi mắt, nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết, nói ra những lời dâʍ đãиɠ:
“Em thử rồi, rất ngọt.”
Cốc Hoắc mở tay Tề Phong ra, cậu vừa nghĩ đến việc bàn tay mảnh khảnh và chiếc miệng đẹp đẽ ấy đã làm gì với cơ thể mình thì mặt liền bỏng rát, khiến cậu không dám nhìn vào đôi mắt cũng xinh đẹp không kém của Tề Phong.
“... Ngọt cái đéo gì, mùi vị nhất định rất dâʍ đãиɠ, thế mà mày cũng nuốt xuống được.”
Tề Phong đến gần hơn, thở hơi nóng hổi phả vào tai Cốc Hoắc: “Anh nói mình mọc một hoa huyệt dâʍ đãиɠ sao?”
“Đệch!!”
Cốc Hoắc đẩy Tề Phong ra.
Tề Phong bật cười, thật đê tiện, cũng thật thuần khiết.
Hắn nhặt cặp lên, giống như cô vợ nhỏ của Cốc Hoắc chỉnh lại quần áo cho cậu rồi chuẩn bị về nhà: “Về thôi. Muộn rồi.”
Giọng nói mềm mại dịu dàng, chút tức giận giả vờ của Cố Hoắc cũng biến mất, cậu nắm chặt dây đeo vai cặp sách, cúi đầu: “... Mày không về?”
“Anh muốn về cùng em sao?”
Cốc Hoắc quay mặt đi không nói gì, nhưng đáp án đều viết hết trên mặt.
Đồng tử của Tề Phong tối sầm, hắn nhịn được nỗi đau, cũng không nỡ cắm vào hoa huyệt của bảo bối, hắn không muốn bảo bối của hắn chảy máu.
Tề Phong đột nhiên lấy cự vật trong chiếc quần đồng phục của mình ra, để dáng vẻ to lớn của nó hù dọa Cốc Hoắc: “Em còn cứng, muốn xóc một chút, anh về trước đi.”
Cốc Hoắc thật sự sợ hãi mà lùi lại một bước, nhưng cậu không rời đi.
Cậu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Tề Phong, nghiêm túc nói: “Xóc ở đâu?”
Tề Phong nhướng mày: “Tùy, ở đây, nhà vệ sinh hay phòng học đều được.”
Cốc Hoắc không chịu yếu thế liền kiêu ngạo nói: “Tao muốn nhìn.”
Tề Phong nheo mắt như một con báo tuyết đang rình mồi, hắn vẫn ẩn mình trong bóng tối, nhưng Cốc Hoắc đứng ngoài sáng. Giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, du͙© vọиɠ của Tề Phong lớn dần lên, như thể duỗi ra vô số xúc túc lao vào ánh sáng cắn nuốt từng tế bào của Cốc Hoắc.
“Anh muốn nhìn em thủ da^ʍ sao?” Tay Tề Phong buông dươиɠ ѵậŧ của mình ra, đồng phục học sinh nhăn nhúm, tất cả đều do lúc nãy vừa đùa nghịch với Cốc Hoắc.
Cốc Hoắc không nói, nhưng đôi mắt cậu dán chặt vào đũng quần của hắn, dươиɠ ѵậŧ thậm chí còn to hơn bằng mắt thường. Tề Phong tưởng rằng có thể dùng thứ đói khát này xua đuổi được cậu, không ngờ Cốc Hoắc lại lộ ra biểu cảm... thèm cᏂị©Ꮒ như vậy.
Tề Phong vẫn giữ bình tĩnh, nhưng ngay cả Cốc Hoắc đần độn cũng có thể nghe thấy thanh âm khàn khàn trong giọng nói của em họ mình.
“Được.” Ánh mắt Tề Phong như “lăng trì” khắp cơ thể Cốc Hoắc, Cốc Hoắc quá hợp ý hắn, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khuôn mặt cậu có chút trẻ con, mắt đen to tròn, môi đỏ răng trắng, khác hẳn với “kẻ lãnh diễm” như hắn. Tất cả mọi người khi gặp Cốc Hoắc đều cảm thấy gần gũi vì vẻ ngoài nổi bật của cậu, cũng như trái tim nhân hậu ấy, nụ cười cậu luôn khắc sâu trên khóe miệng, khiến người ta muốn lại gần hơn.