Chân bị tách ra, Tề Phong nhìn chằm chằm, tiểu huyệt nhỏ từng đợt nước, cả người Cốc Hoắc đều xấu hổ, cậu không thể kiểm soát được dòng nước chảy ra bên dưới, liền lấy tay che mặt quở trách:
“Đừng nhìn nữa, không, không phải tao nứиɠ đâu!”
Lời này giống như câu nói đùa, nhưng Tề Phong không hề cười, tinh thần của hắn đều bị hoa huyệt của anh họ lấy đi, hắn không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm cái khác. Vì vậy hắn không tự chủ được ngồi xổm xuống, ghé sát vào để xem nơi non mềm nhạy cảm đó của Cốc Hoắc đang chảy nước, khiến Cốc Hoắc thở hổn hển.
Cốc Hoắc không đợi được tràng cười nhạo, cậu lấy hết can đảm nhìn Tề Phong, nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc đến điên cuồng của em họ làm buồn cười, nỗi bất an trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.
Cậu không còn xấu hổ vì hoa huyệt đang phun nước của mình nữa, liền kéo tóc Tề Phong, nhẹ giọng hỏi: “Âʍ ɦộ của tao có ma lực lớn như vậy sao?”
Tề Phong hít sâu một hơi, nhướng mày, trên mặt tràn đầy du͙© vọиɠ: “Anh nói xem?”
Cốc Hoắc nhìn khuôn mặt gần như dán sát vào bộ phận dâʍ đãиɠ của mình, thật sự có chút khó chịu. Tề Phong nên đứng trên sân khấu chính được người người ngưỡng mộ, sau đó dùng khuôn mặt tuấn mỹ thờ ơ, coi thường họ.
Chứ không phải nhìn chằm chằm vào âʍ ɦộ biến dạng của mình như nạn dân bị đói cả trăm năm thế này.
Cốc Hoắc đỏ mặt vì xấu hổ, quay đầu đi, vừa cố gắng khép chân lại, vừa đẩy khuôn mặt ngây ngốc trước âʍ ɦộ của Tề Phong.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu để tao nói thì mày nên về rồi, tao cũng nên về nhà. Mày đi đường của mày, tao đi đường của tao... ưʍ.. đừng dùng sức như vậy!”
Bắp đùi bị Tề Phong kéo căng, không thể khép lại được, khi Tề Phong không nhường nhịn, Cốc Hoắc kinh hãi phát hiện mình thật sự quá yếu đuối, về cả thể chất lẫn tinh thần.
Cốc Hoắc không đẩy được đầu của Tề Phong ra khỏi khí quan của mình, khuôn mặt cậu đỏ bùng, da thịt cũng đau: “... Ê em họ, chúng ta không nên như vậy, mày đứng dậy, tao coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Tề Phong đột nhiên áp bàn tay của Cốc Hoắc lên má mình, chà xát, sau đó dùng đôi môi tái nhợt hôn xuống, Cốc Hoắc chưa bao giờ thấy Tề Phong xúc động như vậy, hắn đã mất đi khả năng suy nghĩ. Tinh thần cậu đều tập trung vào cánh môi tuyệt đẹp của Tề Phong, xúc cảm mềm mại, hơi lành lạnh, khiến cậu khó kìm lòng mà nhớ lại cảm giác sung sướиɠ khi hôn lên đôi môi ấy.
Tề Phong si mê nhìn Cốc Hoắc, hắn cũng thu được ánh mắt đắm đuối của Cốc Hoắc, cảm giác như rơi vào vườn địa đàng.
“Chúng ta không nên thế nào?”
Cốc Hoắc tức giận: “Bớt giở trò đi!”
Khóe miệng Tề Phong nhếch lên, lộ ra biểu cảm khinh thường, nhưng Cốc Hoắc biết, hắn coi thường tất cả mọi người trừ họ ra: “Ai nói chúng ta không nên như vậy?”
Cốc Hoắc thở dài, vuốt ve mi mắt Tề Phong, dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi vừa dày vừa dài của hắn.
“Dì sẽ bảo chúng ta không nên như vậy, mẹ tao cũng thế, hay chỉ cần tóm một bạn học bất kỳ họ cũng bảo vậy, đặc biệt là quản lý của nhà thể năng. Nếu bị bắt, chúng ta sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần để kích điện trị liệu.”
Tề Phong dang rộng hai chân của Cốc Hoắc ra, thỉnh thoảng nhìn lại như chú chim non quyến luyến tổ mẹ, Cốc Hoắc không biết rằng mình có một cánh hoa cực đẹp.
Cốc Hoắc đang bận rộn ôm mặt Tề Phong, buồn bã nhấn mạnh sự nguy hiểm của “kích điện điều trị”, Tề Phong đột nhiên dùng đôi môi nhuốm máu hôn lên hoa huyệt của anh họ.
“Ưm a! Sao, sao mày có thể?!”
Hai má Cốc Hoắc như bốc hỏa, cậu không thể tin được những gì Tề Phong làm với mình, cậu vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng Tề Phong nhìn vào trạng thái của hoa huyệt liền biết trái tim anh họ không giống như vẻ ngoài của nó. Cánh hoa vì bị hắn hôn mà khẽ mở, nụ hoa chưa bao giờ nở rộ giờ đây đang phun nước, nhiệt tình mời gọi Tề Phong.
Tề Phong sao có thể từ chối nó, chủ nhân của nó cũng không thành thật bằng nó, cậu bắt đầu vặn vẹo giãy giụa, đá vào vai Tề Phong, dùng mông chạy trốn. Tề Phong không còn cách nào khác liền nắm lấy mắt cá chân của Cốc Hoắc. Cốc Hoắc ngã nhào lên giỏ sắt bóng rổ, hai chân trắng hồng dang rộng, giống như mấy cô gái cầu hoan.
Tề Phong cắn lên cánh hoa mỏng mềm mại của anh họ.
“A... a! Đừng! Đừng cắn chỗ đó!”
Cốc Hoắc muốn chết đi cho xong, những hành vi lật đổ tam quan của Tề Phong hôm nay khiến cậu không thể tin rằng đây là sự thật. Nhất định Tề Phong đã phát hiện hoa huyệt của cậu chảy nhiều nước hơn khi hắn cắn lên!
Sao con người như Tề Phong lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy?!
Trong lòng Cốc Hoắc có vô số phản kháng, nhưng hoa huyệt không nghĩ như vậy, mông cậu dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí còn trượt xuống đùi, chỉ vì cậu tưởng tượng ra dáng vẻ Tề Phong cắn lên thứ đó của mình.
Răng Tề Phong cuối cùng đã buông ra khỏi hoa huyệt trơn trượt, nhưng hắn vươn chiếc lưỡi vừa đỏ vừa nóng như chính côn ŧᏂịŧ đang phẫn nộ dưới đũng quần mình, tận tụy liếʍ láp cho anh họ.
Dươиɠ ѵậŧ của Cốc Hoắc lập tức sưng lên, phun ra chất lỏng, cậu hét lên từng đợt, kɧoáı ©ảʍ đáng xấu hổ giống như cơn sóng thần, tiếng mυ'ŧ hoa huyệt từ đầu lưỡi của Tề Phong khiến bụng cậu co giật, một kɧoáı ©ảʍ chí mạng ập tới, mông cậu run rẩy lơ lửng trong không khí, ngón tay run run chặn lưỡi Tề Phong, muốn che đi cái thứ dâʍ đãиɠ của mình. Nhưng Tề Phong lại nắm chặt tay cậu, ấn xuống chỗ hộŧ ɭε, mặc kệ tiếng kêu của Cốc Hoắc có thu hút người khác hay không, cũng mặc kệ quản lý có đưa họ đến viện tâm thần trị liệu bằng điện hay không.
Đôi mắt Cốc Hoắc tối sầm lại, cậu cảm giác mình sắp chết, không phải cái chết đau đớn mà là cái chết sung sướиɠ tận trời xanh, dây đàn căng đến đứt phựt, xương sống gãy vụn. Phần hông của cậu tê liệt, chỉ có tử ©υиɠ co giật, lỗ nhỏ phun ra lượng nước lớn, nội bích vặn vẹo, cọ xát vào nhau như cố gắng nuốt chửng thứ gì đó.
Không, muốn được nuốt cái thứ của Tề Phong kia.
Làm sao Cốc Hoắc có thể nói với Tề Phong mong muốn này? Chỉ mấy chục phút trước, họ vẫn là đối thủ của nhau!
Cơ thể của Cốc Hoắc không thể phản kháng, giống như da^ʍ phụ hiến dâng hoa huyệt cho đầu lưỡi đi vào, Tề Phong liếʍ xung quanh rồi liếʍ vào giữa hộŧ ɭε, nắm lấy ngón tay cậu ma sát lên cục thịt lồi lên đó, Cốc Hoắc cảm thấy hoa huyệt của mình sắp nổ tung, miệng của Tề Phong chứa ngòi nổ, còn chiếc lưỡi của hắn chính là mồi lửa.
Cốc Hoắc chưa từng nghĩ mình sẽ bị Tề Phong làm thành như vậy, nước mắt nước bọt chảy ra, thậm chí giọng cậu còn mang theo tiếng khóc, nhưng cậu không kêu lên được. Tề Phong không sợ người khác đến, nhưng cậu sợ, đặc biệt là sợ Tề Phong sẽ bị gánh tội danh dâʍ ɭσạи. Dù bản thân khóc lóc, nhưng cậu thật sự cảm thấy sướиɠ chết đi sống lại, nên chính cậu cũng là đồng lõa của Tề Phong!
Cốc Hoắc cố che đi hộŧ ɭε đang căng phồng, nhụy hoa đang bị Tề Phong liếʍ láp, theo đó kɧoáı ©ảʍ ập đến mỗi khi đầu lưỡi chạm vào.
“Đừng! Ummm... đừng liếʍ nữa! Đừng liếʍ ở đấy! Sao mày lại liếʍ ở đây! Mày điên rồi... a a!”