Tề Phong đột nhiên mỉm cười dịu dàng như gió xuân, trước đây Tề Phong đều cười khểnh, cười lạnh, giả tạo, Cốc Hoắc chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy bao giờ. Trong lòng đột nhiên muốn phủ nhận sức hấp dẫn của Tề Phong, nhưng đầṳ ѵú của cậu đang bị Tề Phong xoa nắn, khoảng cách của hai người không phải “tiến thêm một bước”, mà là “nhảy vọt” mất rồi. Cốc Hoắc luôn cảm thấy một nửa người mình đã thành là của Tề Phong, mềm nhũn không thể tránh ra được, chấp nhận Tề Phong.
Tề Phong vui vẻ nói: “Em không nằm mơ, trong mơ anh chưa từng hung dữ với em.”
Cốc Hoắc không nhịn được hỏi: “Trong giấc mơ của mày, tao thế nào?”
Tề Phong lộ ra vẻ mặt tà ác: “Tốt nhất anh đừng nên biết.”
Cốc Hoắc biết Tề Phong đang mơ giấc mơ chết tiệt gì, cậu lại nện một cái lên người Tề Phong cho hả giận: “Mẹ nó mày không được phép lấy tao ra làm đối tượng mộng xuân! Ghê tởm chết đi được!”
Tề Phong giỏi nhất là làm bao cát cho Cốc Hoắc, mặc cậu đánh, còn mình nên làm gì vẫn làm cái đó, hắn cúi đầu ngậm nửa bộ ngực mềm mại của anh họ vào miệng, dùng đầu lưỡi đảo quanh đầṳ ѵú, nắm đấm của Cốc Hoắc cũng buông lỏng, cậu chỉ biết ưỡn ngực, hai tay đưa lên, muốn ôm nhưng không ôm được.
Cốc Hoắc muốn khóc, phải làm sao? Cậu thích cảm giác bị em họ mυ'ŧ đầṳ ѵú!
Cốc Hoắc bị Tề Phong đè quá lâu, lưng đau eo mỏi, ngay khi cậu cau mày, Tề Phong liền hiểu. Hai tay hắn ôm lấy cặp mông mềm mại của Cốc Hoắc, vừa ôm Cốc Hoắc lên, vừa mυ'ŧ bầu ngực. Cốc Hoắc vì giữ thăng bằng mà ôm chặt lấy cổ Tề Phong, chân quấn chặt lấy eo hắn, đầṳ ѵú của cậu bị Tề Phong liếʍ vừa sưng vừa vểnh, kɧoáı ©ảʍ nhàn nhạt khiến cậu sung sướиɠ.
Tề Phong toàn tâm toàn ý vùi mặt trong ngực cậu, Cốc Hoắc không cần giả bộ chán ghét nữa. Cậu bị Tề Phong liếʍ đến thở dốc, lộ ra dáng vẻ yếu đuối, cậu chạm vào tóc Tề Phong, Tề Phong liếʍ càng mạnh, Cốc Hoắc rêи ɾỉ càng dễ nghe.
“Tề Phong, mày thật tuyệt.” Cốc Hoắc bật ra tiếng lòng.
Sợ Tề Phong không hiểu hết, cậu liền nói thêm: “Bất cả ôm tao hay liếʍ vυ' đều rất tuyệt! Tại sao trước đây tao không nhìn ra nhỉ?”
Tề Phong thật sự muốn cᏂị©Ꮒ cậu! Hắn kéo chiếc l*иg sắt đặt bóng rổ ra, những quả bóng bên trong rơi đầy đất, như đang muốn gọi mời hắn bỏ bảo bối của mình vào đó. Bảo bối của hắn ôm chặt lấy đầu hắn, để hắn mυ'ŧ đầṳ ѵú như trẻ con. Tề Phong ngậm lấy hai đầṳ ѵú xinh đẹp mà mυ'ŧ khiến chúng sắp bật máu ra mới dừng lại. Hắn dùng chóp mũi âu yếm lướt qua đầu nhũ hoa, tận hưởng tiếng thở dốc tuyệt vời chỉ có Cốc Hoắc mới phát ra được.
Cốc Hoắc nghịch tóc Tề Phong, ngập ngừng hỏi: “Mày thật sự không ghét cơ thể tao à? Lại còn liếʍ nhiều như vậy?”
Tề Phong không cho cậu nói từ “ghét”, hắn chặn lưỡi của Cốc Hoắc, bất kể Cốc Hoắc có đáp lại hay không đều ấn đầu cậu xuống, nuốt trọn tất cả, hút sạch nước bọt và không khí của cậu.
Cốc Hoắc bị hôn đến ngạt thở, hai gò má đỏ như trái chín mọng, cuối cùng Tề Phong cũng buông cậu ra, hùng hồn tuyên bố: “Em thích cơ thể anh, thích đến phát điên..”
Mặt Cốc Hoắc càng đỏ, càng ngại ngùng, không chịu rời khỏi ánh mắt như muốn nuốt chửng cậu của Tề Phong.
Lẩm bẩm: “... Có cái đéo ý. Mày là bi, có thể thích đàn ông, cũng có thể thích đàn bà.”
Tề Phong quát: “Vớ vẩn, em thích anh, em đâu quan tâm là con trai hay con gái?”
Cốc Hoắc nghi hoặc: “Thật sao?”
Tề Phong không chút do dự nói: “Thật.”
Vì vậy hắn tiếp tục cởϊ qυầи anh họ, mặt không chút thay đổi nói: “Cho nên cho em xem, em chỉ xem một chút thôi.”
Cốc Hoắc giống như được Tề Phong thuần hóa, cậu cũng kinh ngạc khi Tề Phong lại có hứng thú mạnh mẽ với cơ thể kỳ lạ này của cậu. Nếu muốn xem, cậu cũng không phải không đồng ý. Vì vậy cậu nâng mông lên, để Tề Phong cởϊ qυầи mình ra.
Tề Phong nhướng mày, kinh ngạc nghĩ, vậy mà Cốc Hoắc cũng có lúc nghe lời như thế. Hai chân Cốc Hoắc trắng nõn mềm mại bị lột sạch lộ ra trước mắt, Tề Phong không thể tin đó là sự thật.
Cốc Hoắc vô cùng tự ti mà kẹp chặt hai chân, cậu không chắc Tề Phong nhìn thấy hạ thể kỳ lạ của mình sẽ còn hứng thú hay không, vì vậy chỉ dám để Tề Phong nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia.
Tề Phong lần đầu tiên đối diện với dươиɠ ѵậŧ của Cốc Hoắc, hơi thở hắn trở nên hỗn loạn. Vật nhỏ này và quái thú của hắn không cùng một thế giới, khi nó cương lên vẫn trắng hồng nhàn nhạt, còn của hắn vừa đỏ vừa to, giống như hung khí hành hình ghê tởm.
Tề Phong thích xóc cho Cốc Hoắc, lực dạo nhẹ nhàng, giống như vuốt ve hơn là thủ da^ʍ. Cốc Hoắc lại phát ra tiếng rêи ɾỉ đó, dù âm thanh không lớn nhưng Tề Phong đều nghe thấy hết.
Tề Phong nhận thấy sự khác thường của Cốc Hoắc, bảo bối của hắn đẹp như vậy, hắn không dám cúi đầu nhìn chính mình, hắn nâng cằm Cốc Hoắc thì bắt gặp đôi mắt nai sợ hãi. Tề Phong trầm ngâm buông tính khí của Cốc Hoắc ra, thử tách chân cậu, sự sợ hãi trong mắt cậu càng rõ ràng.
Tề Phong lưu manh dùng đầu ngón tay miết vào khe đùi của Cốc Hoắc, chạm vào phần thịt mềm mại bên trong xoa nắn: “Anh đồng ý để em xem mà.”
Cốc Hoắc cắn môi, chân cậu run lên vì từng cái chạm của Tề Phong, cậu sắp không còn sức để kẹp nữa rồi.
“... Mày xem rồi, không được cười nhạo tao!”
Tề Phong vội vàng dỗ dành bảo bối của hắn: “Không cười anh, tuyệt đối không cười.”
Hô hấp của hắn gấp gáp, sao Cốc Hoắc không cảm nhận được? Nhìn hắn giống sẽ cười nhạo cậu sao?
Hắn đây là muốn cᏂị©Ꮒ cậu!
Cốc Hoắc giả vờ hung ác, nói ra lời cay độc: “Mày dám cười tao, với đi nói khắp nơi, tao sẽ gϊếŧ mày!!”
Tề Phong gật đầu đồng ý, chậm rãi mở hai chân Cốc Hoắc ra: “Ừm, gϊếŧ đi, để anh gϊếŧ.”
“Anh muốn bóp chết em, em sẽ đưa cổ cho anh bóp.”
Chân Cốc Hoắc lộ ra một khe nhỏ, đôi mắt Tề Phong liền dán vào đó, u ám đến mức hắn muốn xé nát mọi thứ cản trở trên đường đi của mình.
“Nếu anh muốn đâm chết, em sẽ moi tim ra cho anh.”
Tề Phong thì thầm nói ra tiếng lòng mình, Cốc Hoắc cũng nghe ra giọng điệu đều đều của Tề Phong, chứng tỏ hắn thật sự nghiêm túc, cậu không chút hoài nghi, chỉ cần cậu mở miệng, Tề Phong nhất định sẽ moi tim ra cho cậu.
Nghĩ đến đây, Cốc Hoắc khẽ rên một tiếng, năng lực phản kháng đã không còn, cậu chống lấy giỏ sắt mặc Tề Phong muốn làm gì thì làm. Chân cậu bị mở ra, hô hấp của Tề Phong ngưng đình trệ, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào hoa huyệt nửa che nửa hở kia.
Vì để nhìn rõ hơn, Tề Phong ôm bảo bối của hắn lên, đặt vào giữa, rồi nắm lấy mắt cá chân của Cốc Hoắc, để hai bàn chân đặt sang hai bên, giúp hoa huyệt ở giữa được lộ ra trước mặt.
Tề Phong nhìn hoa huyệt non mềm của Cốc Hoắc liền quên cả chớp mắt, hắn thậm chí không dám chạm vào, chỉ dám đặt tay lên phần khe đùi. Ngón tay cái của hắn duỗi ra, cách cánh hoa xinh đẹp đang khép chặt của Cốc Hoắc nửa centimet. Hắn khẽ mở ra, cánh hoa mấp máy lộ ra thân hình kiều diễm của nó và một lỗ nhỏ đóng chặt, lúc này đây nó đang phun ra đầy dâʍ ŧᏂủy̠ có thể thấy được bằng mắt thường.