Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Không thể nhận?"
Long Trấn Xuyên khẽ cau mày, giọng nói trầm xuống, khí thế có chút nghiêm trọng, tạo cho người ta một áp lực cực lớn.
“Long thúc thúc, thu nhận ai và từ chối ai, đây cũng là tự do của chưởng môn chúng ta chứ?” Giả Vũ Lam tiến lên một bước, hơi thở Luyện Khí tầng sáu chậm rãi thả ra.
Thạch Lỗi, Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều và những đệ tử khác cũng cản ở phía trước, tư thế thể hiện không được quấy nhiễu quyết định nội bộ của Phiêu Miểu Phái chúng ta.
"Ha ha ha, Giả tiểu thư nói đúng, đây quả thực là tự do của Diệp chưởng môn."
Long Trấn Xuyên cười nói.
Ông ta bước đến trước bàn, đặt chiếc hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay xuống rồi hòa khí nói.
"Diệp chưởng môn, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm này là phí nhập môn của cháu trai ta."
Long Trấn Xuyên vừa nói tới chỗ này, vừa ghé vào tai của Diệp Phong nói nhỏ: “Thân thế của Thiên Tinh không đơn giản, trước khi đột phá Luyện Khí tầng bảy, tốt nhất không nên để cho hắn rời khỏi phạm vi ba trăm dặm quanh thành Bạch Trù.”
Nói xong, Long Trấn Xuyên vỗ vỗ vai Diệp Phong rồi dắt Long Vũ Hân rời đi mà không thèm nhìn lại.
"Cứ như vậy là xong rồi?"
"Ta còn tưởng rằng sẽ xảy ra đánh nhau chứ!"
"Làm sao đánh nhau được, có Nhị tiểu thư của Giả gia gia nhập môn phái, Long Trấn Xuyên sao dám đắc tội chứ?"
Cả đám quần chúng xì xào bàn tán.
Cách đó không xa.
Các đệ tử của các môn phái khác rời đi ngay lập tức và báo cáo lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay cho môn phái.
Giả Vũ Lam – Nhị tiểu thư của Cổ gia gia nhập Phiêu Miểu Phái vốn đã là một tin tức lớn, hơn nữa ngay cả Long Trấn Xuyên cũng nhượng bộ, chuyện này càng thêm nghiêm trọng.
Tất nhiên, đây không phải là điểm chính.
Điều thực sự gây chấn động là Diệp Phong chỉ cần nhìn qua đã có thể chỉ điểm cho Giả Vũ Lam tu luyện “ Lạc Anh Tân Phân “ tới cấp cao hơn.
Chuyện này không thể không nhắc tới.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Phong phát hiện giá trị danh tiếng của môn phái đã vượt quá 70, hơn nữa vẫn đang tăng lên.
“Chưởng môn, ta phải về nhà một chuyến trước, nói chuyện ta gia nhập môn phái với cha, ngày mai ta sẽ trở về môn phái.” Giả Vũ Lam cúi đầu thi lễ với Diệp Phong.
"Ngươi biết đường không?"
"Phía đông của Phiêu Miểu Phong, đương nhiên đệ tử biết."
"Được rồi, ta rất mong các ngươi tới."
Diệp Phong đuổi ba người Giả Vũ Lam, Hạ Hà, Thu Cúc đi, sau đó mới ngồi trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt thỏa mãn.
Lại thêm hai đệ tử ký danh, nhiệm vụ giai đoạn đánh giá đã hoàn thành, Diệp Phong rất mong chờ gói quà tân thủ của hệ thống.
"Diệp chưởng môn, ngài còn nhận người không? Ta có thể lau nhà vệ sinh, còn có thể đi lấy nước."
"Diệp chưởng môn, ta có thể nấu cơm."
"Ta có thể châm trà rót nước."
"Ta, chuyên giặt qυầи ɭóŧ!"
Lúc này, trong quảng trường vang lên rất nhiều tiếng nói chuyện của quần chúng hóng hớt, họ tỏ vẻ rất hào hứng, thậm chí nhiều người còn xếp thành hàng dài trước bàn.
Hai mắt của Diệp Phong sáng lên.
Thật đúng là buồn ngủ có người đưa gối mà.
Nhiều người xếp thành hàng dài như vậy cũng không khó chọn ra hai tên đệ tử ký danh nhìn thuận mắt.
Vì vậy, Diệp Phong lật danh sách, nhìn người thanh niên phía trước với ánh mắt chờ mong.
Nhưng mà, Diệp Phong chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng nhắc nhở từ hệ thống rằng "Động cơ nhập học không trong sáng, không đáp ứng yêu cầu", hắn suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Đệ tử mà hệ thống không công nhận, dù có thu nhận cả trăm người cũng vô dụng, không cách nào hoàn thành nhiệm vụ của kỳ đánh giá.
Hơn nữa, vừa nghe hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Những người này trước đây không gia nhập, lại nhìn thấy phản ứng của Long Trấn Xuyên, và sau khi Giả Vũ Lam gia nhập, thái độ của họ mới thay đổi. Tất cả đều là thấy lợi nên mới tìm cách gia nhập."
"Trong trường hợp xấu nhất, sợ rằng bọn họ sẽ phản bội môn phái như Tiêu Phạm Cốc, nếu ta nhận vào cũng sẽ là tai họa ngầm."
Diệp Phong sắp xếp lại trong đầu, biết rằng hệ thống cũng là vì lo nghĩ cho gốc rễ của môn phái.
Vì vậy, hắn nhìn người thanh niên đầu tiên trong hàng và nói: "Xin lỗi, ngươi không phù hợp với tiêu chuẩn gia nhập Phiêu Miểu Phái của chúng ta."
"Tại sao?"
Sắc mặt của người thanh niên thay đổi rõ rệt, giống như tang thi.
Ý định ban đầu của hắn ta là gia nhập Phiêu Miểu Phái, sau này, mỗi ngày đều gặp được Giả Vũ Lam, chỉ cần sáp tới rồi ra vẻ, không chừng một ngày nào đó có thể trở thành con rể của Giả gia.
Nhưng mà Diệp Phong lại tước đi cơ hội làm chó liếʍ của hắn ta, điều này quá bất ngờ.
“Không có tại sao, người tiếp theo.” Diệp Phong xua tay nhìn người kế tiếp.
“Này, ngươi đi sang một bên đi!” Người thứ hai trong hàng nhanh chóng đẩy người phía trước ra, nhìn Diệp Phong đầy mong đợi, vừa định nói gì đó.
"Ngươi cũng không phù hợp, người kế tiếp."
"Gì?"
Trong chưa đầy nửa tách trà, Diệp Phong đã từ chối hàng trăm đơn xin nhập môn.
Hầu hết những người này đều có "Động cơ nhập môn không trong sáng", và một số ít có lý do khác.
Cuối cùng, Diệp Phong nhìn quảng trường trống rỗng, vẻ mặt không nói nên lời, thầm nói: "Những người đó tâm tính đều không đạt yêu cầu, tuyển đệ tử thật sự rất khó."
"Chưởng môn sư thúc, tại sao người không nhận những người đó?"
Lúc này, Lý Kiều Kiều hỏi.
Diệp Phong ho khan một tiếng, thầm nói không thể nói những người đó bị hệ thống "Gϊếŧ chết" được!
Sau khi suy nghĩ, Diệp Phong nghiêm nghị giải thích: "Những người đó có động cơ không trong sáng, đưa họ vào sẽ chỉ làm hại Phiêu Miểu Phái của chúng ta thôi."
"Ồ!"
Lý Kiều Kiều lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Mặc Oanh nhìn Diệp Phong, âm thầm gật đầu: "Chưởng môn đúng thật là có nhãn quan không tệ, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra người có tâm tư không thuần khiết. Xem ra là muốn tạo ra một môn phái khác biệt với người ta, một tông môn cứng như thiết bản."
Cả nhóm đã đợi ở quảng trường rất lâu.
Kết quả là chờ tới nỗi đói bụng, nhưng vẫn không thể tuyển được hai vị đệ tử ký danh cuối cùng.
...
Phủ đệ Giả gia, đại điện nghị sự.
Một người đàn ông trung niên với bộ râu dài đen nhánh và hơi phát tướng đang ngồi trên ghế chủ vị, thảo luận điều gì đó với một vài lão giả.
Người này là cha của Giả Vũ Lam, Giả Lập An.
"Cha, con về rồi!"
Giọng của Giả Vũ Lam rất lớn.
"A, con gái bảo bối đã về rồi à."
Giả Lập An cầm tách trà, khẽ nhấp một ngụm.
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến ông ta và vài lão già xung quanh bàng hoàng xuất hiện.
Họ nhìn thấy Giả Vũ Lam đang giẫm lên một con chim hồng sải cánh hai mét, nhẹ nhàng đi qua cổng chính cao vυ't, bay vào đại điện nghị sự.
Giả Lập An quan sát kỹ hơn, phát hiện con chim đang bay thực chất được tạo thành từ vô số cánh hoa màu hồng xếp chồng lên nhau, trông rất quen thuộc.
"Phì!"
Giả Lập An kinh ngạc đến mức phun cả nước trà ra, lắp bắp nói: ““ Lạc Anh Tân Phân” của con… Đại thành rồi sao?”
"Còn thiếu chút nữa là thành công, chắc là rất nhanh thôi."
Giả Vũ Lam cười tự mãn, trong lòng có ý nghĩ, những con chim dưới chân nàng biến thành vô số cánh hoa rồi nhanh chóng biến mất, đồng thời đáp xuống đất vững vàng.
"Cái này làm như thế nào?"
Giả Lập An lập tức ném chén trà xuống, cao hứng hỏi, mấy vị lão tổ cũng kinh ngạc há to mồm, suýt chút nữa có thể nhét đầy một quả đấm.
Họ đều là trưởng lão của Giả gia, là thành viên cao tầng chân chính của gia tộc, tất cả đều biết phép thuật cấp hai gia truyền “ Lạc Anh Tân Phân “.
Đáng tiếc, phép thuật này chỉ là tàn quyển.
Ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể luyện tới nhập môn.
Nhưng hiện tại, một cô gái mười bảy tuổi đã tu luyện đến gần đại thành, bọn họ làm sao có thể không cảm thấy khϊếp sợ đây?
“Là Diệp chưởng môn của Phiêu Miểu Phái đã dạy con, trước khi dạy cũng chỉ xem con thi triển đúng một lần.” Giả Vũ Lam nói ra nguyên nhân.
"Chỉ cần nhìn một lần là có thể dạy nó đến nước này, chẳng lẽ vị Diệp chưởng môn kia là thần nhân hay sao?"
Giả Lập An và một số trưởng lão trong tộc đều bị chấn động.