Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Chương 19: Long Trấn Xuyên Lấy Lòng

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Vèo!

Tiếng gió vang lên.

Trong nháy mắt, vô số cánh hoa bên cạnh Giả Vũ Lam bay đến trước mặt Lý Hàm Tiếu, chồng lên nhau tạo thành một bàn tay màu hồng.

"Ngươi hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ chưởng môn của Phiêu Miểu Phái của chúng ta, cho dù là ai cũng không thể nhẫn nhịn nổi!"

Giả Vũ Lam nhẹ nhàng quát lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh hoa hóa thành bàn tay màu hồng nắm lấy cổ áo của Lý Hàm Tiếu, giống như đại bàng bắt gà con, ném hắn ta ra ngoài.

"Ai ui!"

Lý Hàm Tiếu chỉ biết hét lên, rồi ngã xuống một cái cống hôi thối bên cạnh quảng trường.

"Lý sư huynh!"

Các đệ tử của Hắc Huyền Môn và Huyền Vân Phái vội vã chạy đến và vớt Lý Hàm Tiếu đầy tanh hôi lên.

Nhưng bởi vì Lý Hàm Tiếu quá hôi, các đệ tử không nhịn được buông tay, hắn ta lại rơi xuống, uống mấy ngụm nước bẩn.

"Xì!"

Tất cả quần chúng xem náo nhiệt đều cười phá lên.

Diệp Phong không nhịn được cười, nhưng cũng không kìm được mà phát ra tiếng cười hả hê.

Đồng thời, thông qua bảng điều khiển hệ thống, hắn thấy thanh tiến trình nhiệm vụ trong thời gian đánh giá được nâng lên "71", hắn càng cười to hơn và vui vẻ hơn.

"Diệp Phong, ngươi... hừ!"

Lý Hàm Tiếu nghe thấy tiếng cười, hắn ta giận tới mức nhảy ra khỏi cái cống tanh tưởi, chuẩn bị mắng người thì lại nuốt phải đống nước dơ, hắn ta không chịu nổi, đành ói ra, cảm giác như sắp về nơi chín suối.

"Nhị sư huynh, đi mau."

Đệ tử Hắc Huyền Môn nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, quàng qua cổ của Lý Hàm Tiếu và kéo hắn ta ra, sau đó xấu hổ rời khỏi Quảng trường Bách Tông.

"Đệ tử Giả Vũ Lam, gặp qua chưởng môn."

Lúc này, vị tiểu thư tao nhã ấy đi tới trước mặt Diệp Phong, cung kính cúi đầu.

Mọi người lúc này mới tỉnh mộng.

Diệp Phong thực sự đã dạy dỗ Giả Vũ Lam, chứ không phải dạy hư nàng ấy, thật là đáng sợ.

"Chỉ cần nhìn một lần đã có thể dạy dỗ, chưởng môn Diệp Phong quả là đại sư pháp thuật!"

"Ta bỗng nhiên muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái."

"Diệp chưởng môn, hãy nhận lấy cái dập đầu của ta đi!"

Những người hóng hớt xung quanh rối rít mở miệng.

"Diệp chưởng môn như kiểu thần nhân vậy, làm cho bổn chấp sự được mở mang tầm mắt rồi. Không hổ là người được Chu chấp sự chỉ đích danh tiến cử, lão hủ bội phục."

Chấp sự Khâu Đại Minh chắp tay vái Diệp Phong, lại nhìn Giả Vũ Lam rồi xoay người rời đi.

Tin tức này rất quan trọng, ông ta phải báo cáo với Phó Thành chủ càng sớm càng tốt để thu hút sự chú ý.

Cùng lúc đó, Diệp Phong lại phát hiện ra một chuyện tốt khác.

Bởi vì ngày càng có nhiều học viên nhận ra Phiêu Miểu Phái, danh tiếng của môn phái đã tăng lên 50. Cứ theo cái đà này, không tới mấy ngày sẽ đạt được con số 100.

Diệp Phong nhìn Giả Vũ Lam nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử thứ bảy của Phiêu Miểu Phái chúng ta."

"Dạ, chưởng môn."

Giả Vũ Lam gật đầu.

“Tiểu thư, ngài đã gia nhập Phiêu Miểu Phái, sau này hai người bọn em phải làm thế nào đây?” Hai người thị nữ đi theo Giả Vũ Lam lo lắng nói.

Nếu lão gia biết bọn họ không ở cạnh tiểu thư, khi đi về nhất định sẽ bị đánh gãy chân.

"Xem ra các nàng cũng có tu vi, không bằng nhận bọn họ làm đệ tử ký danh của Phiêu Miểu Phái chúng ta!"

Hai mắt của Diệp Phong lóe lên, hắn lên tiếng trước.

Hắn vừa dùng linh nhãn nhìn qua hai người thị nữ, bỗng phát hiện bọn họ cũng có tu vi Luyện Khí tầng hai.

Nhận hai người làm đệ tử ký danh cũng được.

"Còn không tạ ơn chưởng môn?"

Giả Vũ Lam tức giận trách cứ.

Hai người thị nữ vội quỳ xuống và hành lễ, mỗi người bẩm báo tình hình của họ.

Diệp Phong vui mừng vội vàng ghi thông tin của bọn họ vào danh sách.

"Đinh, nhận được đệ tử ký danh tên ‘Hạ Hà’, căn cốt hạ phẩm, Luyện Khí tầng hai, có pháp thuật cấp một “Phược Linh Sách”, sắp nhập môn."

"Đinh, nhận được đệ tử ký danh tên ‘Thu Cúc’, căn cốt hạ phẩm, Luyện Khí tầng hai, có pháp thuật cấp một “Phược Linh Sách”, sắp nhập môn."

Sau khi nhận được thông tin từ hệ thống, Diệp Phong không khỏi kinh ngạc, không ngờ Hạ Hà và Thu Cúc đều có tu vi không tệ, hơn nữa căn cốt cũng không thấp.

"Không hổ là thị nữ của danh gia vọng tộc, chắc hẳn đều được tuyển chọn kỹ càng, không thua gì đệ tử của các môn phái bình thường."

Diệp Phong thầm nói.

Lúc này, hắn phát hiện thanh tiến trình của nhiệm vụ trong thời gian đánh giá đã được nâng lên "85". Chỉ cần có thêm hai đệ tử ký danh, nhiệm vụ sẽ có thể hoàn thành rồi.

Ba ba ba...

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên từ phía xa.

"Lại có người tới nữa hả?"

Những người hóng hớt có mặt nghe thấy tiếng động bèn nhìn lại.

Mọi người nhìn thấy một người đàn ông trung niên khí vũ hiên ngang, với một người phụ nữ tuy tiều tụy nhưng khá xinh đẹp tới, theo sau là mười mấy vị học viên, bước đi vững chắc nhịp nhàng.

"Đó là cậu của ta, còn có mẹ của ta nữa."

Long Thiên Tinh chỉ vào người tới, vẻ mặt hắn đầy lo lắng, hắn sợ sẽ bị đại cữu bắt về.

"Khó trách cháu ngoại của ta lại không ngại trở mặt cũng muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái, hóa ra là có vị Diệp chưởng môn là một đại sư pháp thuật trấn giữ, thất kính thất kính."

Long Trấn Xuyên đi tới, long hành hổ bộ.

Trên người ông ta có khí tức uy nghiêm của người có quyền thế, khiến cho Long Thiên Tinh có chút sợ hãi.

“Giả tiểu thư, ta không ngờ cô cũng ở đây. Lệnh tôn gần đây có khỏe không?” Long Trấn Xuyên lại nhìn về phía Giả Vũ Lam rồi chào hỏi và hỏi thăm đôi câu.

“Cha ta gần đây rất tốt, làm phiền Long thúc thúc nhớ tới.” Giả Vũ Lam hất cằm nói.

Cha nàng đã luyện tới Luyện Khí tầng chín, xưa nay có uy danh, nàng là con gái của ông ấy nên cũng bị rất nhiều người quen mặt.

"Tinh Nhi, quay về với ta!"

Mẹ của Long Thiên Tinh là "Long Vũ Hân" ra hiệu.

“Ta đã gia nhập Phiêu Miểu Phái rồi, ta muốn đi theo chưởng môn tu hành.” Long Thiên Tinh cắn răng nói.

"Để cho nó đi đi! Thực ra, nó gia nhập Phiêu Miểu Phái cũng là một chuyện tốt, có thể nhận được chỉ điểm của Diệp chưởng môn."

Không ngờ tới, Long Trấn Xuyên lại thốt ra câu nói khiến người ta bất ngờ.

Ngay cả Diệp Phong cũng kinh ngạc.

Hắn đã đánh cho Long Kỵ Thiên một trận, vậy mà Long Trấn Xuyên lại không hỏi tội, trái lại còn đồng ý cho Long Thiên Tinh gia nhập Phiêu Miểu Phái.

Chuyện này có chút kỳ lạ.

Khi Long Thiên Tinh nghe tin Long Trấn Xuyên đồng ý cho hắn gia nhập Phiêu Miểu Phái, hắn mừng rỡ vạn phần và nói: "Cảm ơn cậu!"

“Diệp chưởng môn, trước đó là con ta đã mạo phạm ngài, mong ngài chớ để trong lòng.” Long Trấn Xuyên nói thêm một câu càng làm mọi người kinh ngạc hơn.

"Đều đã qua rồi."

Diệp Phong mặt dày nói.

Dù sao cũng là hắn đánh Long Kỵ Thiên, Long Trấn Xuyên lại chủ động lấy lòng, làm cho hắn không cách nào từ chối.

“Không biết đứa con bất tài của ta có thể gia nhập quý phái hay không?” Long Trấn Xuyên không ngại ngùng tiếp lời.

Diệp Phong vừa nghe đã đoán được nguyên nhân.

“Xem ra, Long Trấn Xuyên đã tới phụ cận từ lâu, thấy một màn ta dạy dỗ Giả Vũ Lam, cho nên mới đột ngột thay đổi thái độ… Nhưng mà, ta cũng là người có nguyên tắc, người giống như Long Kỵ Thiên, ta cũng không thể nhận vào môn phái.”

Diệp Phong trợn mắt, tâm sáng như gương.

Thạch Lỗi, Lý Kiều Kiều, Mặc Oanh đều nhìn Diệp Phong, chờ đợi quyết định của hắn.

Họ đã nhìn thấy Long Kỵ Thiên và rất không thích hắn ta, trong tiềm thức, họ đều hy vọng rằng Diệp Phong sẽ không đồng ý.

Diệp Phong bỗng xua tay nói: "Quý công tử vô duyên với Phiêu Miểu Phái chúng ta, e rằng không thể thu nhận."

Một từ rơi xuống, toàn trường yên lặng.

"Diệp chưởng môn lại thật sự cự tuyệt Long Trấn Xuyên?"

Quần chúng xung quanh ăn phải một ngụm dưa lớn, tất cả đều há hốc miệng vì kinh ngạc.