"Không...... Không...... thể...... Lại...... Sâu...... Sâu............"
Bạch Tiểu Vinh hơi thở có chút không ổn, không thể nói thành lời. Không nói không sao, vừa mới nói xong, Bạch Tiểu Vinh chỉ cảm thấy phần eo căng thẳng, vật kia cơ hồ rút khỏi thế nhưng sau đó thúc mạnh vào so với lần trước càng thêm sâu.
Đỉnh Bạch Tiểu Vinh một tiếng kêu rên, "Ô!!"
"Xin lỗi......" Lâm Phiệt run rẩy xin lỗi.
Mà thân thể chỉ được nghỉ vài giây, ngay sau đó liền bắt đầu thong thả mà hữu lực ra ra vào vào.
"Lâm...... Chậm...... Chậm...... Đừng......" Bạch Tiểu Vinh thở dốc rùng mình đứt quãng vang lên.
Giường bắt đầu kẽo kẹt lay động, không ai trả lời Bạch Tiểu Vinh.
"Ô..... Ô..... Ân......" Tiếng thở dốc nức nở thành tiếng.
Âm thanh Bạch Tiểu Vinh rất nhỏ nhưng âm thanh thân thể hỗn loạn bạch bạch bạch vang lên làm người ta mê muội đến cực điểm. Tiếng rêи ɾỉ làm động tác Lâm Phiệt bỗng nhiên lại tăng thêm lực đem Bạch Tiểu Vinh đã hết sức mà hướng trên giường nhấn một cái, nâng cái mông cậu lên, thâm nhập mà thao lộng. Đôi tay Lâm Phiệt đỡ lấy bên hông Bạch Tiểu Vinh có chút ướt đẫm mồ hôi, một bên hung hăng va chạm thân thể cậu.
" Không...... Không...... Muốn............" Bạch Tiểu Vinh âm cuối kéo vang thật dài.
Kêu đến lòng Lâm Phiệt tê dại vạn phần. Bạch Tiểu Vinh tựa hồ muốn tránh thoát, cậu trườn về phía trước một tấc, Lâm Phiệt liền đuổi theo một tấc, chỗ tương giao hai người cũng vì vậy mà hòa hợp, kẻ chạy người bắt. Lâm Phiệt rút dương v*t ra, lại thúc mạnh đi vào, liên tiếp không ngừng phát ra tiếng nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lực đạo của hắn ngày càng mãnh liệt.
" Không...... Đừng............ A a....."
Bạch Tiểu Vinh bị đâm nói không nên lời, chỉ có thể cất cao giọng rêи ɾỉ lung tung, đôi tay dùng sức nắm chặt khăn trải giường, chỉ khớp xương đều trắng bệch.
Bạch Tiểu Vinh bị đỉnh mạnh mẽ đến nước mắt đều trào ra, "Lâm...... Lâm......"
Lâm Phiệt ngoảnh mặt làm ngơ, động tác nhanh hơn thúc vào rút ra, "Em thật chặt......"
Trái tim Bạch Tiểu Vinh kịch liệt mà nhảy lên, trong nháy mắt đại não trống rỗng, thể xác và tinh thần sung sướиɠ tới đỉnh, ngân cao một tiếng, bắn ở trên khăn trải giường.
Lâm Phiệt chỉ cảm thấy địa phương ấm áp ướŧ áŧ kia đột nhiên xoắn chặt, quả thực giống như muốn đem cốt tủy hắn mà hút ra, hắn mạnh mẽ thúc mạnh vài cái, ngay sau đó phóng thích vài đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, toàn bộ bắn vào đường ruột ấm áp. Bạch Tiểu Vinh hét lên một tiếng, đột nhiên xoắn chặt thân thể hơi hơi phát run. Bạch Tiểu Vinh nói không ra lời, Lâm Phiệt ghé vào lưng cậu mà mãnh liệt thở hổn hển.
Chậm đợi bình ổn lại, Lâm Phiệt bình ổn lại hơi thở, rút dương v*t ra khỏi cơ thể Bạch Tiểu Vinh, trong cơ thể lượng lớn chất lỏng màu trắng ngà lập tức chảy lên, theo háng chảy ra khăn trải giường.
"Em xem, tôi làm em thật thoải mái" Lâm Phiệt nhìn kia chảy ra chất lỏng, cười có chút tà khí.
"Không thoải mái cũng không ra nhiều đến vậy" Bạch Tiểu Vinh hơi hơi nhướng mày.
"Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ cho em một bất ngờ" Lâm Phiệt nói.
Bạch Tiểu Vinh: "Cái gì?"
Lâm Phiệt không nói, chỉ là nhìn Bạch Tiểu Vinh bằng ánh mắt có chút ý vị thâm trường.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, Lâm Phiệt lấy ra một hộp nhẫn, đi tới, "Bảo bối, cho em!"
"......" Bạch Tiểu Vinh hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu của hắn.
"Mở ra nhìn xem." Lâm Phiệt nói.
Bạch Tiểu Vinh nhận lấy mở ra vừa thấy một đôi nhân nam nằm an tĩnh trong hộp.
"Đây là tôi cố ý đặt làm, bên trong là tất cả tâm ý của tôi."
"Lấy không?" Lâm Phiệt hỏi.
"Lấy" Bạch Tiểu Vinh nắm lấy hộp không buông.
Lâm Phiệt thấp giọng nói: "Thật vui khi được gặp em, bảo bối của tôi."
"Em cũng vậy" Bạch Tiểu Vinh mỉm cười, rồi sau đó duỗi tay, ôm eo Lâm Phiệt, sau đó đặt môi mình lên môi hắn.
Lâm Phiệt "Tôi tưởng......"
Bạch Tiểu Vinh trực tiếp đánh gãy, "Có thể"
Lâm Phiệt gấp không chờ nổi lột sạch quần áo hai người.
"Anh đang tìm cái gì?"
Cả người trần như nhộng Bạch Tiểu Vinh hơi khó hiểu nhìn Lâm Phiệt lục tung đang ở phòng.
Tìиɧ ɖu͙© được khơi mào không thể bình tĩnh được, liền như vậy bị hắn bỏ qua một bên.
"Tìm được rồi!" Lâm Phiệt đem đồ vật rìm được lại gần.
Bạch Tiểu Vinh giương mắt nhìn đồ vật trong tay Lâm Phiệt, nhíu mày, nói: "Em không muốn dùng thứ này"
Ở Sương Mù bar khi bị dạy dỗ cậu được yêu cầu ngậm thứ này mà ngủ. Tư vị kia làm cậu không thoải mái, nhìn thấy lại nghĩ đến hồi ức không tốt đẹp đó.
"Em có cái này là đủ rồi!" Ngay sau đó, Bạch Tiểu Vinh buông mi mắt xuống, nhìn dương v*t hắn trong tay cậu.
"Ha hả......" Lâm Phiệt phát ra một trận cười khẽ, hôn lên vành tai Bạch Tiểu Vinh.
Dùng tay gở bỏ bàn tay hư hỏng kia, đem người bế lên, rồi sau đó đem Bạch Tiểu Vinh phóng tới trên giường, câu môi cười, nói: "Thật sự không cần sao?"
Bạch Tiểu Vinh gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tính kế.
"Lão công......" Âm cuối tinh tế câu dẫn, mê người đến cực điểm.
Ở trên giường, Bạch Tiểu Vinh đều lớn mật mà Lâm Phiệt cũng không thấy quái, trước mắt thái độ người này tràn ngập dụ hoặc làm hắn thích.
"Ân?" Lâm Phiệt hỏi lại.
"Anh thử!" Bạch Tiểu Vinh cười mị hoặc.
Lâm Phiệt nhìn Bạch Tiểu Vinh nửa ngày, bất đắc dĩ cười cười, liền đáp ứng, "Được"
Lâm Phiệt bảo Bạch Tiểu Vinh dùng tay nắm lấy trứng rung.