Quan Hệ Thân Thể

Chương 10

Mà trứng rung được thiết kế có một quả cầu dùng để điều chỉnh mức độ hoạt động. Lâm Phiệt bôi dịch bôi trơn lên thiết bị, thẳng đến thiết bị đủ ướŧ áŧ, lúc này mới dừng tay. Mà Lâm Phiệt lấy một cái gương toàn thân vô cùng lớn. Giờ phút này động tác hai người toàn khắc hiện ra trong gương.

Lâm Phiệt ôm eo Bạch Tiểu Vinh, chậm rãi ma sát, hai người dính sát cùng một chỗ. Bạch Tiểu Vinh không tiếng động dịch đến phía sau Lâm Phiệt, ngón tay dọc theo Lâm Phiệt lưng, lướt qua cái mông hắn. Thử thăm dò bờ mông đem trứng rung tiến vào trong cơ thể hắn. Lâm Phiệt nhẹ thở phào.

Bạch Tiểu Vinh nhướng mày hỏi: "Có cảm giác đặc biệt hay không?"

Lâm Phiệt hơi hơi cau mày, "Thực...... Lạ!"

Bạch Tiểu Vinh cười khẽ ra tiếng, "Đúng rồi, nó giống như mỗi lần anh ở trong thân thể em mạnh mẽ va chạm, cảm giác của em lúc đó là như vậy, nhưng so với anh hiện tại thì khó chịu hơn nhiều......"

"Chỉ có khó chịu không thoải mái sao?" Lâm Phiệt nói rõ điều nghi ngờ trong lòng, yêu tinh này khẩu thị tâm phi.

Bạch Tiểu Vinh híp mắt, tựa hồ như đang hồi tưởng lại, ngay sau đó lắc đầu.

Lâm Phiệt nghe vậy, một bộ dở khóc dở cười biểu tình: "Cho nên, em cũng đừng có làm kiêu, thoải mái liền kêu lớn, tôi thích."

Lâm Phiệt quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, ngay sau đó quay đầu, hôn một chút lên môi Bạch Tiểu Vinh, thấp giọng hỏi: "Là muốn đem thứ này đẩy mạnh vào?"

"Đương nhiên!" Bạch Tiểu Vinh cực kỳ khẳng định trả lời.

Trong tay cũng đột nhiên dùng sức, đem kia trứng rung mạnh mẽ đẩy vào trong cơ thể Lâm Phiệt, trứng rung đi vào thật sâu. Lâm Phiệt thấp giọng mà hừ một tiếng, giữa mày hơi hơi nhíu, rõ ràng trong cơ thể bất thình lình có dị vật làm hắn không thể thích ứng. Thấy Lâm Phiệt biến hóa, Bạch Tiểu Vinh có chút đắc ý.

Cậu cảm giác được dương v*t của Lâm Phiệt trướng đại không ít, Bạch Tiểu Vinh có chút thở dốc hỏi: "Thoải mái?"

Lâm Phiệt khẽ lắc đầu, "Không!"

"Em sẽ làm anh thoải mái!" Bạch Tiểu Vinh chịu đựng cảm giác hư không trong cơ thể, vòng qua eo Lâm Phiệt, sờ đến quả cầu nhỏ bên ngoài.

"Biết không...... Anh có thể điều chỉnh tốc độ nó, nó sẽ bắt đầu chấn động, hơn nữa nó còn tần suất, nhanh chậm...."

"Muốn thử hay không?"

"Tùy em......" Lâm Phiệt thanh âm mang theo nhàn nhạt nghẹn ngào, rõ ràng là ức chế nào đó cảm xúc bùng nổ.

Bạch Tiểu Vinh vươn ngón tay hướng tới thiết bị kia mà điều chỉnh, chỉ thấy Lâm Phiệt đột nhiên hai mắt nhắm lại, trong miệng phát ra một thanh âm, "Ô..... Em...... Chậm một chút!"

Hắn nỗ lực thích ứng nhưng trứng rung trong thân thể không có cho hắn thời gian thích ứng, trực tiếp liền bắt đầu liên tục chấn động, lặp lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cơ thể mẫn cảm.

Âm thanh Lâm Phiệt đứt quãng bên tai Bạch Tiểu Vinh vang lên, "Quá...... Nhanh...... Chậm...... Chậm một chút...... A..... A....."

Không đến một lát, Lâm Phiệt liền đem dương v*t đã ngẩng cao đầu khó có thể kiềm chế được mà đẩy mạnh vào trong cơ thể Bạch Tiểu Vinh, lần đầu tiên thâm nhập mà đã thẳng thắn tiến vào không có bất kì động tác dư thừa nào, Bạch Tiểu Vinh thoải mái đến thay đổi âm điệu.

Lâm Phiệt bắt đầu điên cuồng va chạm, Bạch Tiểu Vinh bị đỉnh có chút choáng váng, tay cơ hồ theo bản năng mà muốn chạm vào phía dưới. Lâm Phiệt cơ hồ mất đi lý trí. Chỉ biết đỉnh nhập, Bạch Tiểu Vinh bị đỉnh điên cuồng chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. côn th*t Lâm Phiệt công kích mãnh liệt, Bạch Tiểu Vinh tự nhiên mà đem đồ vật trong tay buông lỏng ra.

Mà Lâm Phiệt ở kia sau điên cuồng đâm lộng, phảng phất vĩnh viễn không biết mệt. Giờ phút này, tiếng rêи ɾỉ Bạch Tiểu Vinh liền yếu xuống, hiển nhiên cậu đã không thốt được tiếng nào.

Trên mặt Lâm Phiệt có chút ửng hồng, hơi thở dốc nói: "Quá...... Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, về sau...... Chúng ta...... Không...... Không chơi như vậy nữa......."

Lâm Phiệt cùng Bạch Tiểu Vinh nhìn nhau cười. Hắn chậm rãi từ trong cơ thể Bạch Tiểu Vinh rút ra, ngay sau đó một dòng chất lỏng trắng ngà chảy xuống.

Bạch Tiểu Vinh hỏi: "Anh thật sự không hưởng thụ sao?"

Lâm Phiệt nghĩ, trả lời: "Có lẽ em muốn thử, em xem nơi này nó đang chờ mong."

Bạch Tiểu Vinh lắc đầu, "Em không cần! Em có anh là đủ rồi!"

" Em xem có thể cảm thụ một chút, tôi hy sinh lớn đến như vậy......"

Bạch Tiểu Vinh cau mày nhìn Lâm Phiệt. Nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của Lâm Phiệt, chung quy vẫn là khẽ cắn môi gật đầu. Lâm Phiệt lập tức đem trứng rung rút ra, đỉnh nhập vào trong cơ thể Bạch Tiểu Vinh, trứng ung đã ướt do Lâm Phiệt đã bôi trơn trước đó, lập tức liền hoàn toàn có thể đi vào.

Bạch Tiểu Vinh chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có một loại cảm giác đỉnh xuyên sinh ra ảo giác, dù sao bị đỉnh đến khó chịu, "Có chút khó chịu......"

Bạch Tiểu Vinh duỗi tay vuốt ve bụng, hướng tới chỗ kia của Lâm Phiệt khoa tay múa chân một chút, "Anh xem, lại đến nè! Anh muốn làm chết em a!"

"Em đúng là tiểu yêu tinh!"

Tìиɧ ɖu͙© lại đến, Lâm Phiệt vội vàng rút trứng rung, đỡ côn th*t liền ra trận.

Bạch Tiểu Vinh: "Có phải hay không đàn ông trên giường đều thích nói những lời này?"

Đáp lại Bạch Tiểu Vinh là những cú va chạm càng mãnh liệt.

Bạch Tiểu Vinh ồn ào: "Lão công, em sai rồi...... Đừng...... Đừng lộng......"?

Lâm Phiệt thanh âm trầm thấp, mang theo thở dốc, "Không đủ.... Em thật là cực phẩm nhân gian......"

"Đủ rồi! Ô....."

"Không đủ!"

Trong nhà như vậy cùng loại nói giằng co thật lâu, thẳng đến giữa trưa mới dần dần hồi phục lại yên tĩnh.

HOÀN

Lời Editor: Kết thúc quyển truyện tâm huyết đầu tay, nếu mọi thấy hay thì cho mình xin 1 Tym nha. Chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi, hẹn gặp mọi người ở truyện tiếp theo. Có nhiều sai sót mong mọi người góp ý để mình hoàn thiện truyện hơn.

Hẹn gặp lại