Cô biết đây là do bản thân trở về quá muộn, một cô gái ngoan ngoãn, lúc này hẳn là nên thành thật nhận sai, cô cũng đã làm như vậy, đáng tiếc mới vừa nói xin lỗi xong, liền nhịn không được cãi lại: “Hôm nay các bạn học ra mắt báo tường, mọi người đều trở về muộn, không phải chỉ có một mình em.” Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, bộ dáng có chút bướng bỉnh, dáng vẻ ngây thơ cực kỳ giống với mèo con đang bị vây lại giữa những cuộn len tròn, cậy sủng mà kiêu, ngồi chờ chủ nhân đến dỗ dành nó.Bàn tay của người đàn ông kia cũng làm như vậy, anh không chút để ý vươn tay vỗ đầu cô, thuận miệng dỗ: “Ngoan”.
Giang Nhẫm Nam được an ủi thì lập tức thu hồi tính tình, bắt đầu thành thật nhận sai: “Anh cả, em biết đã trễ như vậy hẳn là nên gọi điện thoại kêu xe đến trường học đón em, nhưng mà mọi người đều đi trước, một mình em ở lại trong trường học để chờ sẽ có chút sợ hãi, về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn gọi báo về nhà trước tiên”.
Không gì có thể làm rung động người khác hơn việc một cô gái thuần khiết đáng thương đang chân thành cầu xin như vậy, huống chi cô gái nhỏ này toàn thân còn ướt đẫm, tóc con dính vào trên trán, ngọn tóc nghịch ngợm không nghe lời hơi tuột ra khỏi bím tóc vẫn còn đang nhỏ nước, váy dài thấm nước, nặng nề phủ lên đôi chân mịn màng, vớ trắng lỏng lẻo hơi tuột xuống, áp ở trên cẳng chân, lộ ra một bên đầu gối hơi phiếm hồng.
Giang Nhẫm Nam biết anh cả của cô bình thường thích nhất là nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn vô hại như vậy, bèn lén lút nhìn về phía anh, lặng lẽ quan sát. Nhưng mà ý định của cô lại thất bại, người đàn ông ẩn giấu sau chiếc mắt kính gọng vàng, ngược sáng, cô không thể nhìn rõ được biểu tình của anh.
Bỗng nhiên, anh nâng tay lên xoa đầu Giang Nhẫm Nam, lần này rõ ràng là anh đã nghiêm túc dỗ dành hơn, đem tính khí bộc phát của cô xoa đến mềm mại, mang theo ý cười trách mắng: “Hoa ngôn xảo ngữ”.
Thời điểm buông tay,lòng bàn tay mơ hồ cọ qua vành tai của cô, cô vội vàng xoay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khảy tóc, che giấu vành tai đã sớm ửng hồng của chính mình.
Ô tô ngừng lại trước nhà lớn, người hầu đã sớm ân cần mang dù đến, rõ ràng là mang đến hai cây, nhưng Giang Nhẫm Nam lại làm bộ không biết, giống như một cái đuôi cá nhỏ chui vào dưới dù của anh cả, đổi lấy một cái nhìn của anh, cuối cùng cũng không nói gì, mang theo cô băng qua hoa viên, đi vào trong nhà.
Cô giống như đã đạt được ý muốn nhấp môi cười một cái, ở nơi mà anh cả không thể nhìn thấy, ngón tay xanh nhạt lặng lẽ đặt lên khuỷu tay của anh, nhưng chỉ dám nhẹ nhàng bám vào tây trang tạo thành một chút nếp uốn, không dám nắm thật, sợ bị anh cả phát hiện ra tâm tư nhỏ bé của cô. Mặc dù là như vậy, trong lòng cô cũng bí mật dâng lên chút vui sướиɠ, giống như bọt xà phòng bay bổng, sắp bay lên tận trời.
Nhưng mà bọt nước này nhanh chóng bị chọc thủng, bởi vì cô nhìn thấy một đôi giày cao gót, làm từ da cừu Bắc Kinh, màu đỏ rực, gót giày lanh lảnh, mũi giày ôm chặt lấy đường cong tràn ngập hương vị phụ nữ. Cô lập tức phồng miệng như quả hồ lô, thu hồi tay, không nói một lời theo sát phía sau.
Quả nhiên, còn chưa tiến vào nhà ăn, cô đã nhìn thấy vị đại tiểu thư kia đang đi đến đón tiếp, cô ta theo mô đen nữ tính hợp thời nhất, tóc uốn xoắn nước, phun nước hoa Paris, mang giày cao gót kiểu Anh, tất chân của Mỹ, mặc một bộ sườn xám, vạt áo còn ngắn lên tận đùi.
Anh cả mới không thích như vậy đâu, anh cả thích, anh thích….