Từ Hoan Âm cố gắng thả lỏng cơ thể, từ từ đút ngón tay lạnh băng vào bên trong tiểu huyệt, ngay khi ngón tay tang thi mới vừa chen vào một chút, bên trong tiểu huyệt liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng co bóp lại, gắt gao kẹp chặt lấy ngón tay tang thi.
Cậu rùng mình một cái bị tra tấn đến mức rớt nước mắt, nhưng vẫn không muốn kết thúc, nhẹ hít thở sâu mấy hơi, lại đem ngón tay kia hướng vào sâu bên trong tiểu huyệt.
Ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo không giống ngón tay người, cũng không có cảm giác như trước kia khi Triệu Mạc Vân cùng cậu làʍ t̠ìиɦ, Từ Hoan Âm cảm giác như ở bên trong thân thể của mình chính là một cây kem, phi thường kỳ quái.
Nhưng khi nghĩ đến đây là tay của người yêu, Từ Hoan Âm trong lòng lại cảm thấy có chút kɧoáı ©ảʍ không rõ.
Cậu mở to đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt người yêu, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ và yêu mị, đôi môi hé mở phát ra những tiếng nức nở, nhưng đôi tay vẫn không ngừng di chuyển, vẫn nắm lấy bàn tay của tang thi thong thả thọc vào rút ra.
Vách thịt bị ngón tay tang thi cắm đến mềm mại một mảnh, còn chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, làm cho miệng huyệt vừa ướt lại vừa mềm.
Cúc huyệt của Từ Hoan Âm đã hoàn toàn thích ứng với ngón tay tang thi, ngón tay lạnh như băng cũng được cúc huyệt ấm áp ủ ấm, không còn lạnh lẽo như lúc ban đầu nữa, có thể ra vào một cách dễ dàng.
Từ Hoan Âm lại từ từ thêm một ngón tay khác của người yêu vào, nó cũng giống như ngón tay lúc đầu lành lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt.
Vách thịt bị hai ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ dần dần có chút kɧoáı ©ảʍ nho nhỏ, quấn chặt lấy ngón tay không ngừng vặn vẹo, cố gắng muốn ngón tay tiến thật sâu vào bên trong cơ thể giống như trước kia.
“Mmmm ...” Từ Hoan Âm hơi ngả người về phía sau, mái tóc đã lâu không cắt dài đến vai nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của cậu.
Từ Hoan Âm một tay chống ở phía sau, tay còn lại nắm lấy những ngón tay thon dài tái nhợt của người yêu đút vào bên trong cúc huyệt hồng hào.
Đèn ngủ ở đầu giường mờ mờ ảo ảo, chiếu vào trên người Từ Hoan Âm khiến cho cậu trở về vừa quyến rũ vừa dụ hoặc, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, hai mắt mờ mịt, cái miệng nhỏ hé mở, đầu lưỡi đỏ nhỏ xinh như ẩn như hiện, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những tiếng rêи ɾỉ nỉ non.
Mồ hôi từ cái cổ thiên nga thon dài chảy xuống xương quai xanh tinh tế, rơi xuống bộ ngực như ngọc hồng hào, hai tiểu hạt đậu đỏ tươi ở trước ngực khiến người ta muốn một ngụm nuốt vào.
Từ Hoan Âm đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ khi ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc huyệt, không hề phát hiện ra côn ŧᏂịŧ của tang thi đã bắt đầu cương cứng, đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng chăm chú nhìn Từ Hoan Âm tự mình thủ da^ʍ.
"Ngô ư ưm ..."
Cúc huyệt đã đủ mềm ướt, Từ Hoan Âm muốn nhét thêm ngón tay thứ ba của tang thi vào trong tiểu huyệt, nhưng cắm một lúc lâu cũng không thể cắm vào, bởi vì tiểu huyệt quá trơn trượt, không thể nhắm đúng vào miệng huyệt.
Cúc huyệt bởi vì khát vọng ngón tay mà không ngừng co rút lại, Từ Hoan Âm nheo đôi mắt có chút mờ mịt nhìn xuống hạ thân đang bừng bừng du͙© vọиɠ.
Cậu mở rộng hai chân của mình hơn nữa, cố gắng nhìn rõ hơn tình trạng của cúc huyệt, miệng huyệt phấn hồng ẩm ướt kẹp chặt lấy hai ngón tay, khiến cho ngón tay kia không thể chui vào được.
Từ Hoan Âm bụm miệng bất mãn mà mếu máo, đưa tay xuống dưới cố gắng tách mở miệng huyệt ra rồi nhét ngón tay kia vào, nhưng miệng huyệt quá trơn, rất khó mở ra.
Cậu chỉ có thể sờ sờ xác định vị trí cúc huyệt vài lần, sau đó nắm lấy ngón tay còn lại nhắm ngay miệng huyệt, từ từ đút vào từng chút một.
Ba ngón tay bị vách thịt điên cuồng co bóp, ngay cả khi cậu không nhúc nhích, Từ Hoan Âm cũng có thể cảm thấy hơi đau, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác sảng khoái.
Lúc này đại não của Từ Hoan Âm đã mất đi năng lực tự hỏi, không gian dị năng hơi hơi chấn động, cậu nheo mắt hưởng thủ ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt, nhưng lại không hề để ý đến cơ thể của tang thi ở phía dưới đang khẽ nhúc nhích.
Từ Hoan Âm còn chưa kịp phản ứng, ba ngón tay còn đang chậm rãi ma sát ở trong tiểu huyệt đột nhiên vọt vào sâu bên trong, tùy ý nhào nặn moi đào vách thịt.
Đặc biệt khi vừa chạm vào điểm mẫn cảm bị che giấu, thân thể Từ Hoan Âm liền run lên, như thể bị sét đánh mà buông tay tang thi ra.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi Từ Hoan Âm buông tay ra, cái tay kia liền trở nên tự do hơn. Ngón tay linh hoạt thọc vào sâu vách thịt, mang đến kɧoáı ©ảʍ điên cuồng mạnh mẽ, khác hoàn toàn với kɧoáı ©ảʍ khi cậu tự làm.
Đã quá lâu không trải qua loại kɧoáı ©ảʍ này, đầu óc Từ Hoan Âm trở nên trống rỗng, hét lên một tiếng rồi ngã về phía sau, tiểu côn ŧᏂịŧ ở phía trước tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tung tóe khắp nơi.
Cúc huyệt phía sau vặn vẹo kẹp lấy ngón cứng ngắc tay, chất lỏng trong suốt theo ngón tay chảy ra nhỏ giọt trên hai chân tang thi. Kɧoáı ©ảʍ cực đại xẹt qua đại não, Từ Hoan Âm thở hổn hển, hai mắt thất thần, phải một lúc sau mới từ từ khôi phục lại.
Ba ngón tay vẫn còn cắm ở trong tiểu huyệt, cho dù Từ Hoan Âm vừa mới lên tới kɧoáı ©ảʍ cao trào xong, cúc huyệt vẫn giống như một cái miệng nhỏ tham ăn hút chặt lấy ba ngón tay .
Tuy nhiên, ba ngón tay vẫn là không đủ, cúc huyệt vẫn cảm thấy trống rỗng. Từ Hoan Âm mặc kệ cảm giác trống rỗng này, nghĩ đến vừa rồi ba ngón tay tự mình di chuyển, tiện tay còn móc vào điểm mẫn cảm, khiến cho cậu sảng khoái cực kỳ.
Điều này làm cho Từ Hoan Âm rất mong đợi, nóng lòng muốn ngồi dậy, những ngón tay đó cũng theo động tác của cậu trượt ra khỏi tiểu huyệt.
Nhưng ánh mắt của Từ Hoan Âm lúc này chỉ toàn là Triệu Mạc Vân, cậu cũng không thèm để ý, kích động nhảy vào trong vòng tay của người yêu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng xanh, cậu đưa tay vén tóc của tang thi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, hỏi với vẻ mong đợi giọng nói cũng trở nên cực kỳ ngọt ngào.
“Anh yêu, là anh phải không?”