Tất nhiên tang thi sẽ không trả lời cậu, nhưng trước khi Từ Hoan Âm thất vọng, cậu phát hiện trong ánh mắt tang thi tràn đầy du͙© vọиɠ quen thuộc.
Đó không phải là ham muốn khi nhìn thấy đồ ăn, muốn ăn cậu như trước kia, mà là khao khát sâu thẳm, bị kìm nén trong mắt người yêu mỗi khi làʍ t̠ìиɦ với cậu.
Có lẽ là quá khó để bảo vệ mạng sống của người yêu, trong năm năm kể từ ngày tận thế, mỗi ngày trôi qua thật sự quá lâu.
Khi bắt đầu tận thế, nhiều người khuyên cậu nên từ bỏ, đừng ở lại thành phố đổ nát này, nơi chỉ có nguy hiểm, không có bất cứ một ai ngoài những con tang thi khát máu.
Nhưng Từ Hoan Âm đã từ chối, cậu rời khỏi đám đông và một mình canh giữ tang thi Triệu Mạc Vân, ở trong ngôi nhà của bọn họ, tin rằng một ngày nào đó, Triệu Mạc Vân sẽ bình phục.
Nhưng thời gian là một thứ rất đáng sợ, nó sẽ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng con người.
Thời gian trôi qua, người yêu biến thành tang thi vẫn không có một chút dấu hiệu bình phục nào, lúc nào cũng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, hoàn toàn không thể nhận ra cậu ở trước mặt, cứ thế lặp đi lặp lại.
Theo thời gian, trái tim Từ Hoan Âm bắt đầu mệt mỏi, những câu nói từng khiến cậu nản lòng hiện lên ở trong đầu, ngay cả khi cậu không muốn nghe, những giọng nói đó vẫn cứ vang lên ...
Những cảm xúc tiêu cực, sự do dự, bất lực, nỗi sợ hãi tràn ngập trong tim, Từ Hoan Âm bắt đầu nghi ngờ rằng người yêu của mình đã chết, những gì cậu đang canh giữ chỉ là một cái vỏ rỗng, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì người yêu cũng không thể nhìn thấy ...
Trong lòng Từ Hoan Âm có một chút nghi ngờ, nỗi sợ hãi ngày một nhiều hơn.
Trong khi vừa bác bỏ thực tế rằng Triệu Mạc Vân đã chết, cậu vừa tin chắc rằng anh sẽ tỉnh lại; đồng thời, Từ Hoan Âm bắt đầu nghĩ đến cái chết, liên tục nhớ lại những ký ức của mình với Triệu Mạc Vân, nhiều lần cậu muốn chết đi cùng với anh, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiên trì.
Chỉ là trái tim của cậu, thứ mà cậu không dám chạm vào, đã bị che khuất đi, khi tấm màn được vén lên, có thể là lúc Từ Hoan Âm sẽ sụp đổ.
Nhưng hiện tại, Từ Hoan Âm cuối cùng cũng đã lấy lại được hy vọng.
Cậu giống như một lữ khách đi trong vực thẳm tăm tối, vô vọng suốt năm năm, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.
Từ Hoan Âm hưng phấn đến run lên, cậu buông dụng cụ phòng cắn trong miệng tang thi ra, nhưng để đề phòng, cậu không có buông khống chế tứ chi.
Cậu muốn nghe người yêu nói chuyện!
Nhưng khi buông tay không nghe thấy những lời yêu thương dịu dàng, chỉ có tiếng kêu gào thét của tang thi, "Uh ~ ah ah ah-"
Tiếng tang thi đột ngột gầm lên làm cho Từ Hoan Âm ngã ngửa ra sau, trực tiếp ngồi xuống trên một cây gậy cứng như sắt.
Từ Hoan Âm đầu tiên kiềm chế miệng tang thi, mỗng lắc lư vài cái, cây gậy cứng như sắt dưới thân có chút lạnh, nhưng cảm giác trượt trên da thịt Từ Hoan Âm lại rất quen thuộc.
Từ Hoan Âm nhìn xuống, lùi mông về phía sau một chút, xoa xoa côn ŧᏂịŧ cứng ngắc, miệng huyệt lướt qua côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ to lớn cứng ngắc khẽ rung động, giống như đang chào hỏi cậu.
Trong đầu nảy ra một ý tưởng, tay Từ Hoan Âm khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt tang thi, nhẹ giọng hỏi:
“Nhìn em thủ da^ʍ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh sao?”
Trước khi tận thế tới, Từ Hoan Âm là một người bảo thủ chưa bao giờ thủ da^ʍ trước mặt Triệu Mạc Vân. Cho dù Triệu Mạc Vân muốn xem, cậu cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm được, bởi vì trong lòng cậu biết một khi làm như vậy sẽ chỉ khiến cho Triệu Mạc Vân vốn đã có du͙© vọиɠ mạnh mẽ, càng thêm điên cuồng sẽ không muốn buông tha cho cậu.
Sau khi tận thế tới, Từ Hoan Âm căn bản không có bao nhiêu du͙© vọиɠ.
Những ngày đầu, cậu bận rộn thu thập vật tư, chiến đấu với tang thi, ngày nào cũng mệt mỏi, khi có thời gian thì ngủ bên cạnh người yêu, không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
Sau đó, vật tư cũng ổn định hơn, cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại vì sự thuyết phục của những người khác, cậu bị vướng vào suy nghĩ liệu Triệu Mạc Vân có thể tỉnh lại. Mặc dù bề ngoài Từ Hoan Âm sống khá tốt, nhưng bên trong cậu rất đau khổ, cậu bị ám ảnh đến mức không có một chút ham muốn nào.
Vì quá khao khát và áp lực, Từ Hoan Âm sẽ nhớ lại cảm giác khi làʍ t̠ìиɦ với Triệu Mạc Vân, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của người yêu, cậu buộc phải kìm nén lại ham muốn của mình.
Nếu không phải hơi nước nóng bỏng đêm qua ở trong phòng tắm, ánh mắt lạnh lùng của tang thi mơ hồ giống như người yêu tràn đầy yêu thương dịu dàng trong quá khứ, cậu cũng sẽ không nóng đầu mà thủ da^ʍ trước mặt anh.
Còn có giấc mơ vừa rồi, áp lực và du͙© vọиɠ tích tụ bao năm đổ ập xuống, ngay cả khi tỉnh lại, cậu như đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương...
Không ngờ, chỉ một lần tình cờ cậu dường như đã tìm ra phương pháp đánh thức người yêu của mình.