My Love Is A Zombie

Chương 10: Hiện thực

"Hừ, khó chịu quá ..."

Từ Hoan Âm nhẹ thở hổn hển, vươn tay vén bộ đồ ngủ của tang thi lên, lộ ra cơ thể của người yêu, sau đó cũng vén bộ đồ ngủ của mình, nằm xuống cọ vào l*иg ngực rộng lớn của người yêu.

Bởi vì du͙© vọиɠ, làn da của cậu có màu hồng nhạt, khác hẳn với làn da màu xanh trắng của tang thi ở dưới thân, hình ảnh vô cùng xinh đẹp lại hấp dẫn.

Thân thể nóng bỏng cọ xát với thân thể lạnh lẽo, tiếp xúc thân mật hơn, rất thoải mái nhưng còn xa mới có thể khiến Từ Hoan Âm cảm thấy thoải mãi.

Cậu đá cái chăn bông sang một bên chồng thành một ngọn núi nhỏ, đôi chân thon dài cân đối cởi bỏ quần ngủ.

Ngón chân bởi vì khó nhịn mà cuộn tròn lại, Từ Hoan Âm nhịn không được cởi bỏ luôn quần ngủ của người yêu, kẹp chặt hai chân của anh ở giữa hai chân của mình, chậm rãi cọ xát tiểu côn ŧᏂịŧ.

"Hừm ..."

Từ Hoan Âm mở to đôi mắt mờ mịt, nhìn không ra một tia lý trí, cả người đều bị du͙© vọиɠ thiêu đốt đến mức chỉ còn lại ham muốn.

Tiểu côn ŧᏂịŧ cọ sát giữa chân của tang thi, Từ Hoan Âm cởi dây áo ngủ, đẩy bộ đồ ngủ màu đen che thân người yêu sang hai bên, ngón tay không ngừng vuốt ve ngực cùng cơ bụng của người yêu.

Cái miệng nhỏ cũng không rảnh rỗi, cậu hôn nhẹ lên cái cổ mảnh mai và xương quai xanh tinh xảo, để lại một chuỗi dấu đỏ ái muội, hết lần này đến lần khác như một chú cún con, liếʍ láp thân thể của tang thi.

Từ Hoan Âm vươn tay nắm lấy bàn tay cứng ngắc lạnh lẽo của tang thi, xoa xoa vài cái, sau đó kéo hai tay sờ soạng vào tiểu côn ŧᏂịŧ của mình, bàn tay lạnh như băng chạm vào tiểu côn ŧᏂịŧ nóng rực khiến Từ Hoan Âm rùng mình, cả người khẽ run lên.

Nhưng cậu không bỏ cuộc, vẫn nắm lấy bàn tay của tang thi để an ủi, kɧoáı ©ảʍ lạnh lẽo, hưng phấn đến không giải thích được.

"Ha, a, a A Vân ..."

Từ Hoan Âm mặt đỏ bừng gọi tên người yêu, nước mắt lưng tròng nhìn gương mặt của anh, muốn hôn hôn. Cậu thực thích người yêu một bên cho cậu kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, một bên hôn môi với cậu, liếʍ láp khoang miệng mẫn cảm, liếʍ mυ'ŧ đầu lưỡi mềm mại.

Chính là một con tang thi làm sao có khả năng hôn môi với cậu được, hơn nữa trước khi đi ngủ cậu đã giúp anh mang lên dụng cụ phòng cắn, hiện tại muốn chủ động hôn anh cũng không làm được.

Đầu óc của Từ Hoan Âm đã hoàn toàn trống rỗng căn bản không nghĩ ra rằng nên đem dụng cụ phòng cắn lấy ra, sau đó lại hôn môi với người yêu.

Cậu dựa vào vai người yêu, hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt của anh bằng đôi mắt mờ sương dưới ánh trăng, bàn tay điều khiển bàn tay lạnh lẽo của tang thi vuốt ve tiểu côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thường lành lạnh mang đến kɧoáı ©ảʍ thoải mái.

Đại não có chút rối rắm, Từ Hoan Âm dường như nhìn thấy Triệu Mạc Vân cúi đầu cười với mình, bóp nhẹ tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu, hỏi:

"Bảo bối, thoải mái không?"

Từ Hoan Âm điên cuồng gật đầu, cảm thấy như mình sắp nổ tung, nhỏ giọng khóc nói: "Thật thoải mái, ông xã, thật thoải mái, a ..."

Từ Hoan Âm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả tinh thần lẫn cơ thể, thét lên một tiếng mà bắn tinh.

Tiểu côn ŧᏂịŧ ở phía trước thoải mái, nhưng cúc huyệt ở phía sau càng thêm ngứa ngáy.

Từ Hoan Âm vừa xuất tinh xong, đầu óc uể oải, chỉ có thể thấp giọng kêu lên: "A..a~, khó chịu quá, phía sau khó chịu quá, ông xã ơi ..."

Cảm giác ngứa ngáy phát ra từ bên trong cơ thể, vô luận cậu có cọ xát như thế nào, đều không thể giảm bớt cảm giác ngứa ngáy bên trong.

Từ Hoan Âm khó chịu cọ loạn xạ, chỉ muốn người yêu đem côn ŧᏂịŧ cắm vào bên trong tiểu huyệt của mình, cậu thử nhéo côn ŧᏂịŧ của người yêu một phen, vẫn mềm như cũ, không thể xông vào bên trong tiểu huyệt của cậu.

Cậu chỉ có thể chậm rãi đứng dậy bật đèn bên đầu giường, căn phòng mờ mịt lập tức được bao phủ bởi một luồng sáng màu vàng nhạt mơ hồ.

Từ Hoan Âm đỡ người yêu lên, để nửa thân trên của anh dựa vào đầu giường, sau đó cởi bỏ bộ đồ ngủ màu đen ra.

Bộ đồ ngủ màu trắng trên người Từ Hoan Âm đã tuột khỏi vai treo trên khuỷu tay, dây đai quanh eo vẫn quấn quanh nhưng không che giấu được bao nhiêu, lộ ra một mảng lớn làn da trắng như ngọc..

Bờ vai uyển chuyển, cánh tay duyên dáng, bộ ngực có cơ bắp mỏng manh, trên ngực có núʍ ѵú màu hồng nhạt, đôi chân thon dài mảnh mai, dưới ánh đèn mờ ảo trở nên vô cùng quyến rũ.

Từ Hoan Âm tiến lại gần khuôn mặt của tang thi, hôn lên mắt anh, ngượng ngùng nói: "A Vân, anh phải quan sát cẩn thận ..."

Cậu dang hai chân ngồi lên đùi người yêu, mông thịt đầy đặn run nhè nhẹ, mơ hồ có thể thấy được miệng huyệt phấn nộn đang mấp máy đóng mở.

"Haha ..."

Từ Hoan Âm thở hổn hển, ngồi giữa hai chân tang thi, ngửa người ra sau, mở rộng hai chân thành hình chữ M, đem phong cảnh giữa hai chân toàn bộ hiện ra trong mắt tang thi, từ tiểu côn ŧᏂịŧ đến cúc huyệt phấn nộn nhìn không sót thứ gì.

Tang thi mở to đôi mắt điên cuồng nhìn cảnh sắc tràn ngập sắc dục cùng dụ hoặc này, nước miếng không ngừng tiết ra, cũng không biết anh là muốn ăn thịt hay là muốn " ăn thịt " người trước mặt này.

Từ Hoan Âm nắm lấy bàn tay lạnh như băng vừa mới an ủi cho mình, ngón tay còn dính chất lỏng màu trắng đυ.c nhớp nháp do cậu vừa bắn tinh.

Cậu liếc nhìn xuống cúc huyệt của mình, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo chậm rãi xoa nắn miệng huyệt, móng tay của tang thi đã được Từ Hoan Âm cắt tỉa sạch sẽ, cậu cũng không lo lắng nó sẽ làm tiểu huyệt của mình bị thương

Ngón tay thực lạnh lại thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác tê tê dại dại dọc theo cúc huyệt lan tràn, Từ Hoan Âm vô thức mà liếʍ liếʍ môi.