My Love Is A Zombie

Chương 9: Yêu

Anh tham luyến mà xâm nhập vào bên trong khoang miệng của cậu, vừa hôn vừa làʍ t̠ìиɦ, đầu lưỡi đan xen vào nhau, Triệu Mạc Vân gần như muốn ăn tươi nuốt sống cái đầu lưỡi nhỏ mềm mại này, hồi lâu mới buông tha cho đôi môi của Từ Hoan Âm.

Nhìn thấy Từ Hoan Âm mê mang, khuôn mặt đầy vẻ gợϊ ȶìиᏂ, trên miệng sưng đỏ còn có chút vệt nước, Triệu Mạc Vân không nhịn được liếʍ liếʍ.

"Hừm ... a ..."

Đại côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm, vách thịt bên trong vô cùng mềm mại bị côn ŧᏂịŧ cọ xát mang đến kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng.

Trong phòng tắm không ngừng vang lên những tiếng rêи ɾỉ, hai thân thể hoà quyện vào nhau, cơ thể va chạm phát ra tiếng bạch bạch, nước từ trong bồn tắm tràn ra khắp sàn nhà.

"Mmmmmm ... Em sắp không được rồi ... Ông xã, ông xã ..."

Từ Hoan Âm bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lấn át, cậu quấn lấy Triệu Mạc Vân như người sắp chết đuối, tay chân ôm chặt lấy eo anh, móng tay để lại vết máu trên lưng, hét lên một cách điên cuồng.

Triệu Mạc Vân cũng như cậu mong muốn, liều mạng dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào tiểu huyệt, nhắm ngay vào điểm mẫn cảm của Từ Hoan Âm

Bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà vách thịt bên trong không ngừng co rút mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh, như muốn giữ chặt anh ở bên trong. Triệu Mạc Vân không tự chủ được mà hoàn toàn mất kiểm soát, trong tiếng hét của Từ Hoan Âm, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun vào trong cúc huyệt, bắn vào điểm mẫn cảm hết đợt này đến đợt khác.

“A, a, Ông xã, ông xã−”

Từ Hoan Âm nước mắt không ngừng chảy ra, hai mắt thất thần, theo bản năng mở miệng gọi Triệu Mạc Vân.

Nghe được tiếng gọi gợϊ ȶìиᏂ mềm mại, đại côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn xong liền lại cứng như sắt, Triệu Mạc Vân cúi đầu cắn đôi môi sưng đỏ, áp hạ thân của anh vào người anh, thở hổn hển trả lời cậu.

“Anh ở đây, bảo bối, em có cảm nhận được không? Anh đang ở trong cơ thể của em.”

“Ưʍ... Em cảm nhận được, ông xã...”

Ngay cả sau khi đạt đến cực khoái, Từ Hoan Âm vẫn vô thức siết chặt vách thịt, khóa chặt côn ŧᏂịŧ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Triệu Mạc Vân ở trong cơ thể, tham lam không muốn cho anh ra ngoài.

Triệu Mạc Vân vừa âu yếm vừa yêu thương, hôn lên mắt Từ Hoan Âm, trong mắt tràn đầy trìu mến.

“Baby, anh yêu em.”

“A~, em cũng yêu anh.” Từ Hoan Âm mở mắt ra ôm lấy Triệu Mạc Vân.

Năm ngón tay xâm nhập vào mái tóc ướt sũng của cậu, Triệu Mạc Vân lại hôn Từ Hoan Âm thật sâu, cả người giống như bị nghiện, Từ Hoan Âm cũng hé mở đôi môi, để cho anh tùy ý tấn công, cọ xát hàm trên mẫn cảm, mυ'ŧ lấy cái lưỡi mềm mại...

Từ Hoan Âm đang tận hưởng cảm giác thân mật với người yêu, thân thể vì vừa cao trào mà trở nên vô cùng mẫn cảm, toàn thân đều run lên.

_________

"Hừ Ông xã ..."

Từ Hoan Âm từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, khóe mắt ươn ướt nhưng lại không hề có tiêu cự.

Cả người cậu như bị nhấn chìm vào trong du͙© vọиɠ, run rẩy thèm muốn, cúc huyệt ở phía sau trống rỗng không ngừng co rút.

Muốn!

Thật muốn!

Cậu muốn người yêu của cậu đút côn ŧᏂịŧ vào bên trong tiểu huyệt của mình!

Muốn anh hung hăng va chạm vào vách thịt đang ngứa ngáy, làm cho cả người của cậu mềm nhũn vô lực!

Muốn anh dùng côn ŧᏂịŧ cắm vào trong cơ thể, sau đó cùng cúc huyệt gắt gao dây dưa, vĩnh viễn không buông ra!

"Ha, a, a "

Từ Hoan Âm kêu lên một tiếng, cả người co rút vào trong vòng tay của tang thi, hai tay ôm cổ tang thi, hai chân kẹp chặt lấy thân thể của tang thi mà mạnh mẽ cọ xát.

Một chút kɧoáı ©ảʍ rất nhỏ truyền đến, phảng phất như cũng giảm bớt một chút khó chịu, Từ Hoan Âm nhẹ nhàng nức nở một tiếng.

Chỉ là sự giảm bớt rất nhỏ này sao có thể so với được với người yêu cậu khi dùng sức hung hăng cắm vào cúc huyệt, mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ đến muốn chết, ngược lại lúc này lại làm cho cậu càng thêm thống khổ khó nhịn...

"Ưm ... Ông xã ..." .

Từ Hoan Âm vừa khóc vừa xoa xoa người yêu đã biến thành tang thi, đầu tóc bù xù, cả đầu vùi sâu vào cổ tang thi, hít thật sâu hơi thở của người yêu, khao khát được người yêu an ủi.

Tất nhiên tang thi không có khả năng an ủi cậu, chưa kể cậu còn đang giam cầm tang thi bằng dị năng không gian, cho dù có buông ra, cũng không phải là người yêu cậu, mà là một con tang thi không có nhân tính, một con tang thi muốn ăn thịt cậu…

Cả người vô cùng khó chịu, nước mắt nhịn không được rơi xuống trên làn da trắng xanh lạnh như băng của tang thi. Trong bóng đêm, ngón tay tang thi khẽ nhúc nhích, đôi mắt tràn đầy sự thèm ăn nhiễm một tia du͙© vọиɠ dày đặc, giống với đôi mắt Triệu Mạc Vân trong giấc mộng của Từ Hoan Âm như đúc.

Cơ thể lạnh lẽo ở dưới thân hoàn toàn khác với cơ thể nóng bỏng mà người yêu từng có, cơ thể Từ Hoan Âm vẫn luôn lạnh, mà cơ thể tang thi còn lạnh hơn cả cậu.

Thường thường ngủ với tang thi, Từ Hoan Âm vẫn luôn cảm thấy hơi lạnh, nhưng bây giờ cơ thể nóng hổi của cậu cọ xát với cơ thể lạnh lẽo này, cậu lại cảm thấy thoải mái nhiều hơn.