My Love Is A Zombie

Chương 7: Một lần cuối cùng

Tiếng rêи ɾỉ của Từ Hoan Âm giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© đối với Triệu Mạc Vân, nó làm cho du͙© vọиɠ của anh bốc cháy, chỉ muốn xâm chiếm lấy cậu, vì vậy anh buông tha du͙© vọиɠ của mình, tấn công vào điểm mẫn cảm của Từ Hoan Âm càng thêm mạnh mẽ, hưởng thụ sự co bóp của vách thịt bên trong.

Triệu Mạc Vân bị kɧoáı ©ảʍ từ cúc huyệt Từ Hoan Âm làm cho mê mẩn, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy du͙© vọиɠ sung sướиɠ tươi cười.

"Ha ha ha, bảo bối, bên trong thân thể của em thật thoải mái nha ~~"

Anh một bên điên cuồng cười lớn, một bên dùng sức xâm chiếm cơ thể Từ Hoan Âm, đáy mắt thâm trầm tràn đầy tìиɧ ɖu͙©:

"Bé cưng, em có cảm thấy được không? Anh ở bên trong cơ thể của em, thoải mái không?

" Hừ. .. "

Từ Hoan Âm nhẹ nhàng nức nở, để mặc cho Triệu Mạc Vân xâm chiếm, cậu hoàn toàn chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Bên ngoài phòng tắm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng hình trên cửa kính, nửa khuôn mặt dính vào cửa cùng một đôi tay khẽ run.

Trong phòng tắm, bờ mông trắng như tuyết của Từ Hoan Âm có in vài vết đỏ, bởi vì Triệu Mạc Vân không ngừng chụp đánh lên mông thịt mà lưu lạc một ít dấu vết, giữa hai cánh mông côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng thọc vào rút ra bên trong tiểu huyệt chật hẹp, phát ra tiếng nước phụt phụt, còn làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra tung tóe..

Tốc độ thao lộng của Triệu Mạc Vân vừa nhanh vừa mạnh, khi côn ŧᏂịŧ rút ra sẽ đem theo một ít thịt ruột hồng hồng, sau đó lại nhanh chóng đút vào.

Nơi hai người giao hợp ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ, chất lỏng nhớp nháp mà côn ŧᏂịŧ của Triệu Mạc Vân đưa ra khỏi cơ thể Từ Hoan Âm ướt nhẹp chảy xuống cặp đùi thon gọn, Từ Hoan Âm không thể động đậy, đại côn ŧᏂịŧ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt trong tiểu huyệt, khiến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến làm cho cậu phải thét lên.

Tiểu côn ŧᏂịŧ ở phía trước không ngừng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cúc huyệt ở phía sau cũng vô thức vặn vẹo cắn chặt lấy đại côn ŧᏂịŧ trong người cậu.

Triệu Mạc Vân cảm nhận được vách thịt của Từ Hoan Âm vì cao trào mà siết chặt, anh ôm lấy thân thể mềm nhũn của cậu, không khống chế du͙© vọиɠ xuất tinh, cùng cậu lên cao trào.

Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào bên trong tiểu huyệt của Từ Hoan Âm, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt, khiến cậu thân mình mềm nhũn không ngừng phát run.

Sau khi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong tiểu huyệt của Từ Hoan Âm, đại côn ŧᏂịŧ vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống, Triệu Mạc Vân cũng không vội rút ra, tiếp tục chặn đường không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài.

Triệu Mạc Vân ôm chặt lấy Từ Hoan Âm để cho cậu nhẹ dựa vào người mình, áo sơ mi trắng của Từ Hoan Âm hơi tuột xuống, để lộ bờ vai mảnh mai duyên dáng.

Không kìm lòng được, Triệu Mạc Vân cắn một cái lên bờ vai tròn trịa để lại một dấu răng nông, anh dụi mặt vào cổ của Từ Hoan Âm, hơi híp mắt lại, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

“Bảo bối, có thoải mái không?” Giọng nói của Triệu Mạc Vân tràn đầy hạnh phúc, lại hỏi Từ Hoan Âm.

Còn Từ Hoan Âm, cả người cậu đều mềm nhũn, đôi mắt hơi nhắm lại, tận hưởng dư vị của cao trào.

Triệu Mạc Vân không quan tâm đến việc Từ Hoan Âm có trả lời anh hay không, anh muốn chính diện ôm lấy cậu, liền rút côn ŧᏂịŧ ra.

"Bang" một tiếng, côn ŧᏂịŧ rút ra khỏi tiểu huyệt, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt chảy ra.

Tiểu huyệt bị thao quá tàn nhẫn một lúc lâu cũng không thể khép lại hoàn toàn, tạo thành một cái động nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ theo hai cái đùi thon dài chảy xuống.

Triệu Mạc Vân xoay người ôm Từ Hoan Âm vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi vừa sưng vừa đỏ của cậu, tùy ý liếʍ láp, đồng thời kéo bàn tay đang run rẩy của Từ Hoan Âm ôm lấy cổ anh.

"Ưm ... không, ông xã, không ..."

Đầu óc Từ Hoan Âm trở nên trống rỗng, chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc xin tha, gọi Triệu Mạc Vân bằng danh xưng anh yêu thích nhất, đôi tay theo thói quen ôm lấy cổ anh, mặc cho anh làm bất cứ điều gì anh muốn.

“Bảo bối, một lần nữa.”

Triệu Mạc Vân dụ dỗ Từ Hoan Âm, vươn tay ôm lấy hai bên đùi của cậu, lại cắm đại côn ŧᏂịŧ vào trong cái lỗ nhỏ ấm áp mềm mại, bởi vì vừa rồi mới làm một lần tiểu huyệt trở nên dễ vào hơn nhiều.

Mặc dù quần áo trên người Triệu Mạc Vân có hơi xộc xệch, nhưng tổng thể vẫn rất chỉnh tề, nhưng Từ Hoan Âm đã gần như không mảnh vải che thân, áo sơ mi trong suốt dính vào cơ thể treo ở trên khuỷu tay, cái mông trắng nõn mềm mại hồng hồng, đại côn ŧᏂịŧ dày đặc không ngừng xâm nhập lỗ nhỏ, ra vào mang theo một ít dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống trên mặt đất.

Do trọng lực, đại côn ŧᏂịŧ cắm thẳng vào chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, Triệu Mạc Vân bế Từ Hoan Âm đi về phía bồn tắm, trong lúc bước đi, côn ŧɦịŧ cứng ngắc không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm khiến Từ Hoan Âm giật bắn người.

Cậu hai tay ôm lấy cổ Triệu Mạc Vân, ngửa đầu ra sau, cái cổ mảnh khảnh lấm tấm mồ hôi và hơi nước, ánh mắt mơ màng, đuôi mắt đỏ ửng, gục xuống hét lên:

"Không, em thực sự không được, ông xã, làm ơn, tha em, đừng làm, A~"

Triệu Mạc Vân hôn lên cái cổ mảnh khảnh liếʍ láp mồ hôi trên người cậu, anh không cảm thấy chán ghét một chút nào, trong mắt hiện lên du͙© vọиɠ không thỏa mãn:

“Một lần cuối cùng, thật sự một lần cuối cùng……”