Vào lúc này, Từ Hoan Âm đã hoàn toàn quên mất việc mình đang tức giận với Triệu Mạc Vân, chỉ muốn anh thu hồi vũ khí, đừng có chạm vào mình.
Đại côn ŧᏂịŧ thô dài chậm rãi cọ xát với cúc huyệt của Từ Hoan Âm, qυყ đầυ đè ép những nếp nhăn, không có trực tiếp xông vào, mà lại chậm rì rì cọ xát.
Triệu Mạc Vân chống lại du͙© vọиɠ muốn trực tiếp đâm vào, thở hổn hển, hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ma sát da thịt.
Anh dùng hai tay giữ lấy vòng eo thon thả linh hoạt của Từ Hoan Âm, đại côn ŧᏂịŧ chậm rãi cọ xát với mông, thỉnh thoảng lướt qua miệng huyệt, vừa nguy hiểm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến thân thể Từ Hoan Âm hơi run lên.
"A Vân, buông em ra ..."
Tiểu côn ŧᏂịŧ bị xoa nắn khiến khuôn mặt xinh đẹp của Từ Hoan Âm tràn đầy hoảng sợ, cậu không dám động đậy, sợ Triệu Mạc Vân sẽ trực tiếp đâm vào cúc huyệt của mình.
Dù sao người này cũng đã có tiền án, lần đầu tiên của hai người anh ngoài miệng nói chỉ dùng tay sờ sờ bên ngoài một chút thôi, sẽ không có làm gì khác đâu, Từ Hoan Âm nhìn vẻ mặt khát vọng của anh, lúc ấy còn thực đơn thuần do dự một hồi liền đồng ý.
Kết quả, tên này lợi dụng lúc cậu ý loạn tình mê, thả người anh em của mình ra ngoài cọ cọ miệng huyệt, doạ cậu bừng tỉnh lập tức muốn đem người đẩy ra, lúc này anh lại giả bộ đáng thương, nói cái gì mà anh chỉ chà xát bên ngoài, sẽ không tiến vào....
Từ Hoan Âm nhẹ dạ lại bị anh lừa, dẫn tới bản thân cậu bị Triệu Mạc Vân thao đến gần tắt thở, giọng nói khàn khàn, vừa khóc vừa xin tha, nhưng dù có cầu xin anh như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng trực tiếp bị thao đến hôn mê bất tỉnh!
Triệu Mạc Vân không để ý đến lời nói của cậu, xoa xoa tiểu côn ŧᏂịŧ vài cái, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của Từ Hoan Âm, tham lam chiếm hữu lấy cậu.
"Ưm ..." Từ Hoan Âm ngoan ngoãn lè lưỡi mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cố gắng lấy lòng để anh có thể buông tha cho cậu.
Lưỡi của Từ Hoan Âm bị Triệu Mạc Vân mυ'ŧ đến sưng đỏ, có chút tê dại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan của cậu, khiến cho đại não của cậu trở nên mê muội.
Nhân cơ hội này, côn ŧᏂịŧ của Triệu Mạc Vân trực tiếp phá cửa xông vào, chen vào miệng huyệt hồng hào, phát ra tiếng "Phụt".
“Ôi !!!” Cảm giác tê rần từ cúc huyệt khiến Từ Hoan Âm trợn to hai mắt, thân thể khẽ run lên.
Tiểu huyệt rất khít khao, sau khi đại côn ŧᏂịŧ xông vào thì nếp gấp xung quanh liền bị căng ra, dù đã được ngón tay khuếch trương thì vẫn khó có thể chứa được đại côn ŧᏂịŧ thô to của Triệu Mạc Vân.
“Đau quá, anh đi ra ngoài!”
Từ Hoan Âm nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Triệu Mạc Vân, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Sự tấn công đột ngột của Triệu Mạc Vân khiến thân thể cậu run lên, nếu không phải Từ Hoan Âm đang dựa vào cánh cửa trước mặt, còn có Triệu Mạc Vân ôm ở phía sau thì chắc chắn cậu đã khuỵu xuống rồi.
“Bảo bối, một lát liền sẽ hết đau, em thả lỏng đi.”
Triệu Mạc Vân nhẹ nhàng nói với Từ Hoan Âm, đồng thời mạnh mẽ đút côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt của cậu, nhưng vách thịt mềm mại bên trong lại dính chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, khiến anh không thể tiến vào sâu hơn được.
"A, đừng, thật sự rất đau, anh ra ngoài đi ..." Từ Hoan Âm nức nở khóc lóc, tay phải chống lên cửa kính phòng tắm, tay trái thì đưa về phía sau, cố gắng đẩy đại côn ŧᏂịŧ ra.
Tay trái chạm vào đại gia hỏa nóng bỏng của đối phương, ngón tay nhịn không được khẽ run lên, do dự một lúc, sau đó hạ quyết tâm, nắm lấy côn ŧᏂịŧ của Triệu Mạc Vân, muốn rút ra khỏi cơ thể.
Khi Từ Hoan Âm dùng đôi tay run rẩy kéo côn ŧᏂịŧ, cậu đã ngây thơ nghĩ rằng mình có thể lấy nó ra, liền thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơ thể cũng thả lỏng.
Triệu Mạc Vân lập tức cảm nhận được vách thịt không còn kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của mình nữa, hai mắt tối sầm lại, nhân cơ hội bóp chặt eo của Từ Hoan Âm, dùng sức, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều bị cúc huyệt nuốt vào.
Cuối cùng cũng tiến vào tiểu huyệt, Triệu Mạc Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, hưởng thụ tầng tầng mị thịt quấn lấy côn ŧᏂịŧ của mình, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy du͙© vọиɠ mãnh liệt cùng điên cuồng.
Anh không vội vã thao lộng, mà chậm rãi nhấm nháp tư vị tốt đẹp này, côn ŧᏂịŧ thong thả thọc vào rút ra, vách thịt không ngừng mấp máy quấn quanh như thể muốn đem nó lưu lại trong thân thể. Côn ŧᏂịŧ không có hoàn toàn rút ra Triệu Mạc Vân đã nhanh chóng cắm vào trở lại, tiểu huyệt còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cắm càng thêm sâu.
"Ưmmuuu ..." Từ Hoan Âm phát ra âm thanh tựa sung sướиɠ lại tựa thống khổ.
Triệu Mạc Vân nghiêng người ghé vào bên tai Từ Hoan Âm, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, ôn nhu hỏi:
"Bảo bối, thoải mái không?
“Ngô ân anh khốn khϊếp……”
Từ Hoan Âm vô lực phản kháng, ghé vào trên cửa phòng tắm không thể nhúc nhích, chỉ có thể nói ra những lời cậu tự cho là hung dữ, lại không biết giọng nói của mình lúc này vừa mềm lại vừa mị, làm đại côn ŧᏂịŧ của Triệu Mạc Vân càng thêm cứng rắn.
"Tên khốn? Tên khốn này sẽ làm cho em thoải mái, cục cưng."
Triệu Mạc Vân cười tủm tỉm củi đầu cắn nhẹ lên cái miệng nhỏ đỏ bừng của Từ Hoan Âm, côn ŧᏂịŧ càng đẩy mạnh vào trong cơ thể cậu, quen đường tìm được điểm mẫn cảm.
"Ưm ... Ha ah ..." Từ Hoan Âm đột nhiên mở to hai mắt, thân thể co quắp, cái miệng nhỏ sưng đỏ hé mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ.