Từ Hoan Âm rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi xoay người lao ra khỏi phòng tắm.
“Rắc!”
Ngay khi tay của cậu vừa chạm vào tay nắm cửa phòng tắm, Triệu Mạc Vân ở phía sau đã dùng sức túm lấy eo cậu, giống như một con thú hoang đang bắt lấy con mồi, ép Từ Hoan Âm lên trên cánh cửa phòng tắm đến không thể động đậy.
"Triệu Mạc Vân, anh không được phép chạm vào ..."
Từ Hoan Âm tức giận quay đầu ngăn cản động tác của Triệu Mạc Vân, nhưng lại bị anh hôn lên, những nụ hôn mãnh liệt như vũ bão, đầu lưỡi điên cuồng xâm chiếm vào bên trong khoang miệng của cậu.
Hai tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve xoa xoa đầṳ ѵú, đến khi đầṳ ѵú bắt đầu cứng lại, anh lại dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ đan vào nhau, bóp mạnh đầṳ ѵú, nhào nặn, kéo ra, không ngừng trêu chọc, cho đến khi đầṳ ѵú của cậu đau nhức, khiến Từ Hoan Âm khó chịu không ngừng rêи ɾỉ.
Tay còn lại, anh vén cái áo sơ mi trên người cậu lên, bàn tay nắm lấy cặp mông căng mọng mềm mại của Từ Hoan Âm, nhào nặn thật mạnh, khi lại vuốt qua tiểu huyệt non nớt, khiến người ta phải nuốt nước miếng, chỉ muốn trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ đâm vào.
Dọc theo hai chân, bàn tay như lửa nóng vuốt về phía trước, nắm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của Từ Hoan Âm từ từ loát động, trêu chọc miệng qυყ đầυ, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Từ Hoan Âm.
Đại côn ŧᏂịŧ đã cứng ngắc ở trong quần âu tiến đến bờ mông của Từ Hoan Âm, cách lớp vải từ từ cọ xát vào da thịt mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cúc huyệt không ngừng đóng mở co rút lại.
"Này, a -" Miệng bị che lại, giọng nói của Từ Hoan Âm bị Triệu Mạc Vân nuốt vào trong miệng.
Khi lên đến đỉnh điểm, Từ Hoan Âm không tự chủ được, chất lỏng từ miệng qυყ đầυ trực tiếp phun ra ngoài, tất cả đều dính vào trên tay của Triệu Mạc Vân.
Triệu Mạc Vân không ngừng hôn, anh mở to hai mắt nhìn Từ Hoan Âm đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mà anh tạo thành, nhìn cậu đạt kɧoáı ©ảʍ ở trong vòng tay mình, thân thể khẽ co giật, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy du͙© vọиɠ ... Anh không muốn bỏ lỡ nó một chút nào.
Nhất là lúc cậu cao trào, đẹp đến mức tim của anh phải đập loạn xạ vì hưng phẩn, cả người như ngâm trong nước đường ngọt ngào.
Toàn thân Triệu Mạc Vân như muốn bốc cháy, bảo bối của anh thật xinh đẹp, đẹp đến mức làm anh muốn đem Từ Hoan Âm trực tiếp thao chết, vĩnh viễn cũng không buông ra!
Anh hơi lui hạ thân lại, ngón tay mang theo chất lỏng dính nhớp đến giữa hai cánh mông đầy đặn, xoa nắn xung quanh miệng cúc huyệt rồi nhẹ nhàng móc vào, nhưng không trực tiếp đút vào.
"Uh ư.... đừng ư... ư..."
Từ Hoan Âm vừa mới bắn xong cả người có chút vô lực, đầu óc trì độn không kịp phản ứng. Khi cảm nhận được ngón tay xoa nắn miệng cúc huyệt, cậu kinh hãi giãy dụa kịch liệt, miệng vừa kinh ngạc phun ra được hai chữ nho nhỏ, liền bị Triệu Mạc Vân chặn lại.
Cậu muốn dùng đầu lưỡi của mình đẩy cái lưỡi ngang ngược của Triệu Mạc Vân ra, nhưng đầu lưỡi trơn ướt, đẩy cũng không đẩy được, cúc huyệt kịch liệt co rút, trực tiếp nuốt lấy ngón tay của anh vào
"A~ ..." Từ Hoan Âm cảm nhận được ngón tay cắm vào trong cơ thể mình, thân thể đỏ rực lập tức được nhuộm thêm sắc đỏ rực rỡ hơn, giống như đang thẹn thùng.
Cậu lắc lư cái mông, vách thịt ấm áp mềm mại không ngừng bóp chặt lấy ngón tay của Triệu Mạc Vân, cố gắng ép ngón tay đó ra bên ngoài.
“Haha, cục cưng, bên trong em thật sự rất thoải mái.”
Triệu Mạc Vân buông đôi môi đã sưng đỏ của Từ Hoan Âm ra, anh suýt chút nữa đã không kìm được mà đem côn ŧᏂịŧ của mình cắm thẳng vào trong cơ thể của cậu.
Khuôn mặt kiêu ngạo của Triệu Mạc Vân tràn ngập du͙© vọиɠ, ngón tay chậm rãi mò mẫm bên trong tiểu huyệt, vách thịt không ngừng co bóp, khiến Triệu Mạc Vân mê mẩn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ ngón tay truyền đến, thầm nghĩ lát nữa côn ŧᏂịŧ của mình cũng sẽ đút vào bên trong tiểu huyệt thoải mái như vậy, chỉ mới nghĩ tới thôi Triệu Mạc Vân đã kích động đến mức muốn bắn trực tiếp.
"Ừm ... đi ra ngoài ..."
Từ Hoan Âm trừng mắt nhìn Triệu Mạc Vân, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt trở nên mê man vì du͙© vọиɠ, chẳng những không có tác dụng đe doạ, ngược lại càng làm cho Triệu Mạc Vân hưng phấn hơn. Cảm giác cúc huyệt bị chính mình làm cho mềm mại, Triệu Mạc Vân lại mãnh liệt thêm một ngón tay nữa đút vào bên trong tiểu huyệt.
Triệu Mạc Vân mang theo vẻ mặt hài hước hỏi:
“Bảo bối, thoải mái không?”
“Ô ô…… Anh cút……”
Lý trí chỉ còn một chút nữa là hỏng mất, Từ Hoan Âm cắn cắn môi dưới, hai mắt đẫm lệ mông lung, gắt gao nắm chặt lý tính của mình không buông, không chịu lại để cho Triệu Mạc Vân lần nữa mang cậu rơi vào bể du͙© vọиɠ.
Từ Hoan Âm nằm trên cửa kính mờ của phòng tắm, cậu không quên quay lại nhìn Triệu Mạc Vân, tưởng tượng đến chính mình đang bị người này ấn ở trong phòng tắm đùa bỡn, điều này làm cho cậu cảm thấy thẹn đến cả người run rẩy, ngón chân cũng cuộn tròn lại.
“Thật sao?”
Câu trả lời bướng bỉnh của Từ Hoan Âm chỉ nhận lại được tiếng cười có chút giễu cợt của Triệu Mạc Vân, điều này khiến cho trong lòng cậu cảm thấy khủng hoảng.
Từ Hoan Âm thấy Triệu Mạc Vân hơi nghiêng người, một tay nắm lấy eo của cậu không cho cậu chạy thoát, một tay khác cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần, phóng thích đại côn ŧᏂịŧ to lớn nhắm ngay vào miệng huyệt.
“Triệu Mạc Vân, anh không được phép đi vào !!!”
Từ Hoan Âm sợ hãi hét lớn, cảnh tượng như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn.
Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra rằng giọng điệu của mình không được tốt, bây giờ người bị đe dọa chính là cậu. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Từ Hoan Âm quay sang giả bộ đáng thương làm nũng với Triệu Mạc Vân, nhẹ giọng nói:
"Ông xã, về phòng được không? Ở đây sáng quá, chúng ta về phòng làm lại đi, xin anh..."