Cậu cố hết sức tìm hiểu ý tứ trong lời nói của người thanh niên, cho rằng mình nghe lầm, không khỏi nói: “... Cậu muốn hôn sao, bạn học Chu?”
Chu Trạch lạnh giọng nói trong bóng tối: “Đừng nói với tôi, cậu không biết phải làm gì khi yêu.”
Cố Nguyên hai má đỏ bừng, và cậu ấy cũng đã nhìn thấy tình yêu cún con của bạn học ở lớp trước. Một lần, cậu còn nhìn thấy một cặp đôi ôm hôn nhau. Nhưng cậu cũng không dám nhìn nhiều, bởi vì người khác nói, cứ nhìn chằm chằm người khác làm chuyện không biết xấu hổ, chính mình sẽ mù.
... Bạn cùng lớp Chu Trạch có muốn hôn sao?
Cố Nguyên thấp giọng nói: “Nhưng Nguyên Nguyên không phải con gái, không thể làm chuyện hôn hít với nam."
Sinh trầm mặc trong bóng tối.
Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: “Ai nói với cậu rằng chỉ có nam và nữ mới có thể hôn nhau?”
Cố Nguyên dường như đã hiểu.
Cậu ấy có vẻ hiểu một chút, nhưng cậu ấy không hiểu lắm. Cậu không thể không cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Chu Trạch, sau đó nghi ngờ hỏi: “Chu Trạch có muốn hôn tôi không?”
Chu Trạch nhẹ nhàng nói: “Tôi không phải là kẻ biếи ŧɦái.”
Cố Nguyên nói, sau đó Cậu lo lắng hỏi: “Bạn học Chu còn yêu người kia không?”
Chu Trạch đối với câu hỏi của cậu hình như có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cậu.”
Cố Nguyên ngừng nói.
Nhưng cậu nhận ra rằng bạn cùng lớp Chu Trạch dường như muốn hôn. Má cậu đột nhiên nóng bừng, và cậu rất bối rối.
Nếu cậu ấy không đồng ý hôn bạn cùng lớp Chu Trạch, thì đối phương sẽ yêu những cô gái khác, và sau đó sẽ không có thời gian để nói chuyện với cậu ấy. Cố Nguyên ủ rũ suy nghĩ một chút, mở đôi mắt to đen láy trong bóng tối.
Nhưng... chẳng phải sẽ quá lạ nếu cậu hôn bạn cùng lớp sao?
Cố Nguyên muốn hỏi ý kiến của hệ thống, nhưng hệ thống không có ở đó.
Cậu ngập ngừng một lúc.
Sau đó Chu Trạch cúi đầu và nói: “Cố Nguyên, cậu đã nghĩ về nó chưa? Nếu cậu không nghĩ về nó, hãy đi xuống ngay bây giờ.”
Cố Nguyên ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Cậu vẫn chưa hình dung ra.
Trong bóng tối, không thể nhìn rõ khuôn mặt của Chu Trạch . Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, thanh âm có chút lãnh đạm, thấp giọng nói: “ Cậu không muốn cũng không sao, tôi chỉ là tò mò muốn hôn người khác cảm giác như thế nào thôi."
Nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, nếu cậu không hôn bạn học Chu. Có phải cậu ta sẽ tìm kiếm một cô gái khác vào tuần tới không?
Cậu đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng cầm lấy quần áo của cậu bé, đi tới.
“Đừng.”
Chu Trạch liếc mắt nhìn Lương Vĩ trên giường, mím môi nói: “Cậu muốn bọn họ thấy sai?”
Cố Nguyên thấp giọng nói, đáng thương nói: “Đừng đuổi Nguyên Nguyên đi.” Cậu ôm má, cố gắng nói ra mấy chữ đó: “... Nguyên Nguyên không sao.”
“Cậu có thể làm gì?”
Chu Trạch dừng một chút, thanh âm đột nhiên trở nên có chút khàn khàn. . Cậu ta vốn dĩ có loại giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo đó, nhưng bây giờ cậuvta lại có thêm một chút khí chất kiêng kị khó tả.
Trái tim nhỏ bé của Cố Nguyên cũng nhảy lên, trong lòng không yên. Cảm giác như tôi đang làm điều gì đó tồi tệ, nhưng ... nếu tôi không đồng ý, Chu Trạch sẽ yêu người khác sớm thôi.
Cậu ấy không thể không thì thầm nhẹ nhàng: “Cậu có thể hôn tôi ...”
Khi Cố Nguyên nói điều này, cả khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng.
Nhưng nghe thấy người trước mặt thở gấp, một lúc sau, Chu Trạch khàn giọng nói: “Cậu nói là thật sao?”
Cố Nguyên vẫn là có chút hối hận, nhưng khi cậu nghĩ tới cô gái kia . Cậu chẳng những không nao núng mà còn nắm lấy quần áo của cậu bé càng ngày càng mạnh, sợ đối phương hối hận, mùi sữa quấn lấy cậu ta: “...Thật , Nguyên Nguyên hôn cậu.”
Chu Trạch không không nói, nhưng cậu ta ở trong bóng tối Nghiêng người.
Một chút hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mỏng manh của Cố Nguyên . Cậu theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị người thanj niên nắm lấy, sau đó cúi đầu.
Họ hôn nhau dưới chăn.
Cậu bé cúi đầu mím đôi môi mỏng.
Cố Nguyên có chút bối rối trước mùi thơm trên giường. Khi hôn môi đối phương có chút mát lạnh.
Hãy để cậu ấy thè lưỡi ra và liếʍ nó trong tiềm thức.
Như thạch.
Chu Trạch ở dưới chăn hô hấp càng thêm nặng nề, hắn đè cổ Cố Nguyên thanh âm dừng lại, có chút lãnh đạm nói: “Đừng liếʍ.”
Cố Nguyên ngoan ngoãn rêи ɾỉ.
Hai người trốn dưới chăn bông, cậu cảm thấy thật chật chội.
Cố Nguyên không khỏi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện có một cái trơn trượt đầu lưỡi tiến vào, cậu không khỏi hơi hơi mở mắt ra, theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra vật này.
Nhưng khoảnh khắc cả hai chạm vào nhau.
Chu Trạch càng ép cậu chặt hơn, và cậu cúi đầu xuống. Cậu không từ chối hành động của cậu bé mà không nghi ngờ gì, và sau đó ngày càng tiến về phía trước.
Về nụ hôn, cậu chỉ học được từ cuộc sống và sách vở .
Cậu chưa bao giờ tự mình thực hành nó, và có một hương vị ngọt ngào nhàn nhạt trong miệng của Cố Nguyên . Cậu mυ'ŧ vài lần, và đôi mắt cậu nhanh chóng trở nên tối hơn.
Cơ thể của Cố Nguyên run lên.
Rồi đôi mắt đen như quả nho phủ một tầng sương mù, sao Chu học sinh lại thè lưỡi vào?
Rất lạ.
Không phải đã hứa với hắn chỉ hôn sao?
Cố Nguyên nghĩ rằng nụ hôn là hai người dán miệng vào nhau, nhưng Chu Trạch đã mạnh mẽ đẩy cậuvào nụ hôn.
Lúc đầu nó hơi rỉ sét.
Nhưng khả năng học tập của Chu Trạch cũng tốt như điểm số của cậu ấy, và nó không mất nhiều thời gian. Sau đó, cậuấy ngày càng thành thạo, Cố Nguyên bị nụ hôn của cậuấy làm cho ngạt thở. Cậuta muốn trốn thoát, nhưng cậu bé từ chối để cậu ta.
Ngay dưới chăn, đè cậu và hôn cậu rất lâu.
Ngoài ra còn có tiếng nước chảy.
Sương mù trong mắt Cố Nguyên ngày càng nhiều, cậuđỏ mặt. Sau đó, cậu ta dùng sức đẩy người thanh niên ra, Chu Trạch bị đẩy ra, khi hai người rời đi, thậm chí còn giằng co một chút.
Thật đáng tiếc khi cả hai đều không nhìn thấy nó trong bóng tối.
Cố Nguyên mở to mắt và cố kìm nén trong bóng tối: “Học sinh Chu, tại sao cậu lại thè lưỡi vào...”
Cậu ta có chút đau khổ nói.
Hơn nữa lưỡi của cậu ta không ăn được, tại sao bạn học Chu lại cắn nó?
Chu Trạch lấy lại hơi thở có chút lộn xộn, vươn tay sờ sờ thiếu niên tinh tế đôi môi, sau đó nói: “Cậu không giữ lời sao?”
Cố Nguyên không nói gì.
Hơi thở bị hôn của cậu vẫn chưa dịu đi, còn có chút thở hổn hển. Hai gò má ửng hồng nóng rực, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “...bạn học Chu hôn tôi liền không có bạn gái sao?”
Chu Trạch ở trong bóng tối dừng lại một chút, nói: “ Tại sao vừa rồi cậu lại đẩy tôi ra? Nếu cậu không muốn hôn tôi thì nói thẳng cho tôi biết đi.”
Cố Nguyên vội vàng nói không cần.
Cậu bị hôn đến choáng váng đầu óc, lúc này hoàn toàn không tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Chu Trạch cậubhôn quá mạnh, tôi không thở nổi...”
Chu Trạch sắc mặt âm trầm nói: “ Cố Nguyên, tôi vừa mới hôn cậu một phút đồng hồ cũng không có lâu...”
Cố Nguyên xấu hổ nói.
Cậu cảm thấy bạn học Chu hình như có chút không vui, vì thế có chút nịnh nọt bò tới, đem thân thể mềm mại của cậu dán lên, có chút xấu hổ nói: “…Còn muốn hôn không bạn học Chu ?”
Trong đầu Cố Nguyên giờ đang nghĩ đến chuyện khuyên Chu đừng yêu sớm, vì vậy cậu do dự một lúc rồi cúi người.
Và cậu ấy là con trai, điều đó không quan trọng.
Chu Trạch không nói chuyện, mà là cúi đầu. Lại hôn cậu, lần này Cố Nguyên ngoan ngoãn để cậu ta hôn, nhưng có lẽ là bởi vì bản tính mê hoặc, thiếu niên chỉ hôn vài lần.
Cậu cảm thấy miệng mình có chút tê dại.
Hơn nữa, bạn cùng lớp Chu Trạch còn lè lưỡi, và cậubấy nhanj chóng tránh được. Không chỉ né tránh, mà còn ngậm miệng lại.
Chu Trạch hơi thở có chút không ổn định.
Ép người xuống giường như vậy.
Cố Nguyên không thể phản kháng, và đôi mắt thcậutú của cậu ấy đỏ lên từ phía sau và nói: “... Tôi sẽ không hôn, tôi sẽ không hôn nữa.”
Chu Trạch phớt lờ lời nói của cậu ấy, môi và lưỡi của cậu ấy nán lại.
Cố Nguyên cũng giống như chính mình, mềm mại và ngọt ngào. Vừa hôn cậu, cậuđã không kiềm chế được bản năng của mình. Chu Trạch rõ ràng đang làm cái gì, nhưng hắn chỉ là không muốn dừng lại, lại không thể.
Cuối cùng vẫn là Cố Nguyên khóc nói: “. . . . . .
Khi có tiếng nước, cậu liền ngây ngốc nói: “Ai không tắt nước. . . . . .”
Người đè lên dừng lại một chút.
Cố Nguyên vội vàng che môi.
Cậu ấy cảm thấy rằng mình sắp bị bạn học hôn ...
Chu Trạch đợi Lương Vĩ và những người khác im lặng, sau đó mím môi và nói: “Cố Nguyên , bỏ tay ra.”
Đôi mắt của Cố Nguyên ướŧ áŧ , nhẹ giọng nói: “... Nguyên Nguyên miệng đau.”
Chu Trạch đè nén ngữ khí nói: “Lần này tôi sẽ không cắn cậu.”
“Thật sự, thật sao?” Cố Nguyên lo lắng hỏi.
Cậu bé ậm ừ nhỏ giọng, rồi yêu cầu cậu bỏ tay ra.
Cố Nguyên đã làm như vậy, và sau đó đôi môi của Chu Trạch che mặt cậu. Lần này nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng lưỡi lại được đưa vào, và họ hôn nhau qua lại tổng cộng năm phút.
Cố Nguyên môi đỏ lên, nhưng chính cậu lại không nhìn ra.
Cậu ấy chỉ lo lắng dưới chăn, bởi vì cậu ấy cũng nghe thấy Lương Vĩ và những người khác nói chuyện vừa rồi. Khi chàng trai quay lưng lại với lời nói của mình, cậu ta không dám nói ra.
Vì sợ bị Lương Vĩ và những người khác nghe thấy.
Cuối cùng, Chu Trạch cuối cùng đã nâng cơ thể cậu lên.
Cố Nguyên đầu lưỡi đã có chút tê dại, cậu không có thời gian để suy nghĩ xem Chu Trạch có bạn gái hay không. Cậu chỉ biết ngẩn ngơ nghĩ, hóa ra hôn không đẹp như tưởng tượng.
Nếu cậu ấy kết bạn với các cô gái trong tương lai.