Là cắn thật, cách yếm, đặt trong môi răng gian nhấm nuốt, Đỗ Yểu Yểu sợ hắn ăn giấm quá độ, luẩn quẩn trong lòng một cái liền cắn rớt núʍ ѵú của nàng.
Người nam nhân nào nghe người khác nói người khác nói vợ của mình là ngực lớn, eo mềm, xúc cảm tốt, ngửi nội y, tán thưởng mùi thơm cơ thể của vợ hắn, cho dù có không quan tâm, có yêu hay không thì trong lòng chắc chắn cũng khó chịu.
Đỗ Yểu Yểu dán bên tai hắn trấn an: “Cái mà Thần Vương lấy, đó là đồ mới, ta chưa từng mặc.”
Động tác Thẩm Giai khựng lại, thoáng chốc càng thêm kịch liệt, thô bạo kéo yếm nàng ra, đè người xuống dưới thân.
Hắn vùi đầu ăn vυ' nàng, tay cởϊ qυầи lót của nàng, dùng mu bàn tay cọ xát lỗ nhỏ khô khốc.
Đẩy hoa môi ra, đặt ngay bối thịt, đốt ngón tay cố ý đảo hạt châu yếu ớt.
Đầu ngón tay lướt qua miệng huyệt nhưng lại không tiến vào, xoa chỗ đó chảy da^ʍ thuỷ tứ tung.
Cả người Đỗ Yểu Yểu nóng lên, hai đầṳ ѵú đã bị hắn mυ'ŧ sưng đỏ, dựng thẳng.
Còn chưa cắm vào, thì tron tiểu huyệt đã phát ra tiếng nước “tí tách”.
“Ưm…… Thẩm Giai……” Tiếng thở dốc yếu ớt vừa là lời mời, cũng là khao khát.
Chảy nhiều nước như vậy, hoa tâm hư không đến nóng lên, muốn có thứ gì đó dùng sức lấp đầy nó, hung hăng đâm thọc ngăn ngứa.
“Muốn?” Thẩm Giai phun đầṳ ѵú ra, ngón tay của hắn ướt đãm xuân dịch do nàng tiết ra.
Đỗ Yểu Yểu vặn mông đưa về phía tay hắn.
Môi Thẩm Giai hướng xuống dưới, tách hai chân nàng ra, hai ngón tay chui vào trong miệng lỗ mấp máy.
Thịt huyệt nóng bỏng, ngón tay lạnh lẽo, như lửa gặp băng, khi cơ khát được căng ra giúp khuây khoả, thoải mái đến nỗi làm nàng liên tục thở dài.
Hắn thăm dò vào sâu bên trong, cắm vào hoa tâm mà khuấy. Môi hôn lên vết đỏ trên eo nàng.
Thắt lưng rát mẫn cảm, hơi thở cực nóng phả trên đó, làm Đỗ Yểu Yểu ngứa đến vặn vẹo, kẹp ngón tay hắn kêu to: “Đừng làm nữa, Ưm…… Ngứa, ngứa a……”
Thẩm Giai cố ý xuyên tạc ý của nàng, dùng sức chọc chọc hoa tâm: “Ăn đến tận gốc rồi mà vẫn còn ngứa.”
Hoa tâm như một động suối nguồn, khi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì không ngừng phun ra thuỷ dịch ào ạt.
Mị thịt xoắn chặt lất đầu nóng tay của hắn, Đỗ Yểu Yểu vừa vui vừa khóc: “Eo ngứa, eo ngứa a!”
“Ngứa chết ngươi mới tốt!” Hắn cắn một cái lên thịt mềm trên vết đỏ ở vòng eo.
Sau cơn đau đớn ngắn ngủi, hắn dùng đầu lưỡi ỉ mỉ liếʍ, liếʍ đến nỗi làm nàng lăn qua lộn lại.
“Ngứa…… Ngứa, không thể liếʍ……”
“Không thể liếʍ eo, vậy ngươi xem nên liếʍ nơi nào?” Thẩm Giai ngẩng đầu, tóc đen tán loạn, môi hồng răng trắng, thanh tuyển tự mang vài phần phong lưu.
Y phục trắng thuần lỏng lẻo, lộ ra phần ngực trơn, còn tay hắn đang mò mẫm trong huyệt cô.
Đỗ Yểu Yểu bỗng nghĩ đến hình ảnh da^ʍ mĩ khi nam người mẫu chui vào liếʍ láp giữa hai chân của nữ kim chủ trong AV.
Ai không thích được soái ca cúi đầu liếʍ chứ?
Đỗ Yểu Yểu thay người đó thành Thẩm Giai, thì hình ảnh đó quá đẹp quá sức tưởng tượng.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của hắn mà suy nghĩ bậy bạ, tiểu huyệt thành thật cắn đầu ngón tay hắn một cái.
Thẩm Giai cười khẽ, phát hiện nên đối diện thẳng với tầm mắt của nàng.
Đỗ Yểu Yểu vội rũ mắt, lấp liếʍ chỉ vào đầṳ ѵú, nhỏ giọng nói: “Liếʍ nơi này……”
Thẩm Giai chuyển lên phía trên, kéo đầṳ ѵú, mặt đối mặt hỏi: “Đỏ chót rồi, không sợ bị ra ăn trầy da à?”
Mặt sáp lại gần như vậy, lông mi hắn nằm ngay dưới mí mắt của nàng, Đỗ Yểu Yểu cắn môi đẩy hắn: “Ngươi nhẹ một chút đi……”
“Nhẹ thế nào?” Hắn moi mị thịt ở lỗ nhỏ của nàng.
Kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng hội tụ dồn về hoa tâm, giận hắn nàng nói: “Không cho ngươi ăn.”
Hai mắt ngậm nước, hai má ửng hồng, trán và chóp mũi thấm mồ hôi mỏng, môi đỏ xinh xắn chu lên, cả người bị tìиɧ ɖu͙© hun đúc thành dáng vẻ mê người.
Cổ họng Thẩm Giai khô khốc, cúi người hôn hai cánh môi mềm mại của nàng.
Mới đầu chậm rãi mυ'ŧ, sau đó đầu lưỡi tiến vào chuyển động trong miệng nàng. Đỗ Yểu Yểu trốn hắn, lưỡi cứ mãi lui về sau, lại không cẩn thận bị hắn bắt được, hung hăng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi.
“Ưm…… Hức……” Chơi đùa phía trên của nàng, cũng chơi đùa luôn phía dưới của nàng, một ra một vào mầ đưa đẩy, ngón tay thao làm huyệt thịt tê dại.
Hoa tâm kịch liệt rung động vài cái, cảm giác cao trào nháy mắt ập đến, nàng mở to hai mắt, chờ đợi giây phút cực lạc ngập đầu.
Nhưng ở thời điểm cuối cùng Thẩm Giai lại rút tay ra.
Đỗ Yểu Yểu lập tức chảy nước mắt, thu hồi đầu lưỡi, khóc ròng nói: “Đừng…… Đừng mà……”
Miệng huyệt mở rộng đỏ bừng dần dần khép lại, từng chút từng chút một bất lực mà co rút lại.
Hoa tâm bị lừa gạt, cơ khát trào ra một dòng nước.
Thẩm Giai đè đôi tay đang giãy giũa của nàng lại, trầm ổn hỏi: “Muốn ai thao?”
Dùng cách trên nữ nhân lên cơn cực khoái để chứng minh mình so với nam nhân khác quan trọng hơn, loại hành vi ấu trĩ này. Làm Đỗ Yểu Yểu hận không thể nói câu “Muốn để Tống Hành Giai thao” làm hắn tức chết, tốt nhất tức đến khất khiếu (7 lỗ trên mặt hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng) bốc khói, nổ mạnh tại chỗ.
Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trời đất bao la bảo toàn mạng sống là lớn nhất, vì tồn tại!
Nàng hít sâu một hơi, dỗ hắn bằng một giọng nói mềm mại: “Muốn ngươi……”
Thẩm Giai không hài lòng, nhắc nhở: “Nói tên.”
“Muốn Thẩm Giai thao Yểu Yểu…… Thao chết Yểu Yểu……” Giọng nói nịnh nọt lấy lòng.
Đỗ Yểu Yểu không tin Thẩm Giai nhìn không ra là nàng xu nịnh, nhưng hắn lại ăn bộ dáng này.
Há, nam nhân!
Thẩm Giai thoát y, tìm được miệng huyệt của nàng, thúc một cái, dươиɠ ѵậŧ đâm vào thật sâu.
“A ——” Đỗ Yểu Yểu không chút nào bủn xỉn mà bày ra vẻ mặt bị lấy đầy, từ trướng đến sướиɠ, qυყ đầυ gắn chặt ở hoa tâm.
Thẩm Giai trìu mến hôn nước mắt trên mặt nàng.
Có lẽ là có nhiều yếu tố diễn trò, có lẽ vì cuộc tìm hiểu vừa rồi, làm kɧoáı ©ảʍ muốn lêи đỉиɦ trước đó tiêu biến rất nhiều.
Đỗ Yểu Yểu có tâm tình chọc ghẹo Thẩm Giai, thở dốc nói: “Phu quân không chỉ là quan to mà cái này cũng to.”
Thẩm Giai rất có hứng thú nhìn nàng, vật kia ở trong cơ thể nàng trướng lớn thêm một vòng.
“Mỗi lần đυ. âʍ ɦộ của Yểu Yểu đều sướиɠ và thoả mãn!” Đỗ Yểu Yểu nhắm mắt thốt ra câu này.
Thẩm Giai làm nàng trợn trắng mắt, cười nói: “Tự tôn của ta không dễ bị đả kích như vậy, dáng vẻ ngươi cao trào ghi tạc trong lòng ta.” Dưới thân chậm rãi đưa đẩy.
Đỗ Yểu Yểu có ý muốn giúp hắn vãn hồi tôn nghiêm, rốt cuộc thì chuyện cũng bắt đầu từ nàng.
Không nghĩ đến Thẩm Giai lại biết điều như vậy, lời âu yếm tuôn ra liên tục.
Có chút cảm giác bị trêu chọc.
Lỗ nhỏ căng thẳng, hắn thở dốc một tiếng, dừng lại động tác.
“Yểu Yểu, đừng kẹp chặt như vậy, ta cử động không được.”
Đỗ Yểu Yểu muốn nghe hắn thở dốc, nên siết càng chặt.