Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính

Chương 25: Cắn Đầυ ᐯú một bên

-

Sau khi lên xe ngựa, Đỗ Yểu Yểu liền cởϊ áσ choàng lông chồn xanh đen trên người mình xuống, khách khí để bên người Thẩm Giai.

Trong xe rộng rãi, còn có một cái trường kỷ, khi đến Đỗ Yểu Yểu kiều khí dựa lên bả vai hắn. Bây giờ đi về, Thẩm Giai ngồi, nàng lại không dám, nửa quỳ trên tấm thảm lông thú.

Ấm ước đun trên lò đồng đã sôi, Thẩm Giai nâng tay áo pha trà, một người chậm rãi rót, chậm rãi uống, coi người trước mặt như không có gì.

Hương trà nhàn nhạt.

Đỗ Yểu Yểu nuốt, yết hầu lăn, lăn lộn cả đêm, chỉ được hắn cho uống vài ngụm nước trà trong điện Thái Hòa.

Trước yến sau yến, đãi ngộ khác biệt quá lớn. Biết sớm thì đã không đi rồi!

Thẩm Giai trầm ổn, Đỗ Yểu Yểu lại chịu không được, hắn đang đợi nàng giải thích.

Vì thế, trước tiên mở màn bằng những thứ râu ria: “Ngân Diệp đâu? Nàng ấy đi cùng với ta.”

Sau khi bị nhốt, nàng không nghe Ngân Diệp lên tiếng, nghĩ nàng ấy bị người của Sở Tuân khống chế.

Thẩm Giai bình đạm nói: “Đêm nay sẽ quay về.”

“À.” Muốn một nha hoàn, đối với hắn không phải việc gì khó.

“Cái áo lông chồn của ta vừa nãy đâu?” Lại hỏi thêm một chút việc nhỏ nhặt, mới vừa rồi hình như thấy hắn ném đi.

“Ô uế, vứt rồi.” Thẩm Giai lời ít mà ý nhiều.

Đỗ Yểu Yểu cảm giác hắn nói không phải là quần áo, là mình. Nhưng bình thường hắn nhìn nàng nghiêm như thế, sao có thể cho nàng ở dơ.

Nàng pha trò: “Cái đó năm nay mới làm, giặt sạch vẫn có thể mặc được.”

Thật sự vẫn mặc được, Đỗ Yểu Yểu ở hiện đại quá nghèo, lông chồn tốt như vậy, nếu nàng đến trung tâm thương mại mà sờ, cũng sợ bị nhân viên tiêu thụ ghét bỏ.

Thẩm Giai nhíu mày: “Trong phủ thiếu một bộ đó của ngươi?” Hiển thị không kiên nhẫn vì nàng liên tục vô nghĩa.

Đỗ Yểu Yểu biết tự biết thiết lập của mình là chị giàu lắm tiền nhiều của, cũng biết Thẩm Giai không muốn nghe nàng nói những điều không liên quan đến chính sự.

Nói đến nói đi, vẫn là do nàng sợ hãi. Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao, do dự, gian nan mở miệng, nói vào vấn đề chính.

“Đêm nay, ma ma kia, ả nói mình là hạ nhân của Đông Cung, ta mới đi cùng ả.”

Chỉ e rằng bản thân đã sớm bị theo dõi, cung nữ bưng canh là dự mưu, “ma ma Đông Cung” là sự chuẩn bị ở phía sau, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Thần Vương. Đến nỗi lệnh bài của Đông Cung, một tên Vương gia muốn, thật dễ như trở bàn tay.

Chỉ có nàng chưa hiểu việc đời, ngây ngốc trúng chiêu.

Đỗ Yểu Yểu không muốn thừa nhận mình ngốc, bổ sung: “Ma ma đưa lệnh bài của Đông Cung ra, ta nhất thời bất cẩn……”

Thẩm Giai nhìn nàng chằm chằm.

Đỗ Yểu Yểu tiếp tục: “Hắn không có sờ ngực, chỉ sờ eo.” Đây là vì trong sạch mà biện giải.

Thẩm Giai dời ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ lên nắp trà.

“Thần Vương nói ngươi đừng để ở trong lòng, trước đó ta không hiểu chuyện, đã làm một ít chuyện rất ấu trĩ……” Đỗ Yểu Yểu cân nhắc từ ngữ, nhận sai nói: “Hại ngươi mất mặt, ta rất xin lỗi……”

“Rất xin lỗi a……” Đừng so đo với ta bây giờ được không?!

Nồi đen quá nặng, Yểu Yểu mang không được.

“Hiện giờ chỉ muốn cùng phu quân cử án tề mi, cầm sắt thân mật,” Thẩm Giai đột nhiên hỏi:“Câu này nghiêm túc sao?”

Đương nhiên là giả!

Tình thế bức bách nên phát ngôn vậy thôi, nghe một chút là được.

Trong lòng, Đỗ Yểu Yểu biết phải dỗ hắn, lời thề son sắt, nghiêm túc siêu nghiêm túc thật như trân châu!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt chờ mong của hắn, môi nàng lại ngập ngừng, sau một lúc lâu cũng nói không nên lời.

Nàng rất ít gạt người khác, yêu hận từ tâm.

Đỗ Yểu Yểu muốn nói câu vui đùa lướt qua nó, nhưng Thẩm Giai giơ tay ngăn lại, mỉm cười nhẹ nói: “Không cần.”

Do dự đó là đáp án nghiêm túc nhất của nàng

Hoặc là gặp dịp thì chơi, hoặc là hư tình giả ý.

“Thật là ủy khuất ngươi” Thẩm Giai nâng cằm nàng, vuốt ve vệt đỏ Sở Tuân lưu lại, tựa như ôn nhu, tựa như thương hại: “Đáng tiếc, Tống Hành Giai đời này không có khả năng thao được ngươi.”

Sự im lặng của cô lúc nãy làm cho quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ hơn, Đỗ Yểu Yểu lắc đầu, cho thấy không phải ý đó.

Thẩm Giai không hề để ý tới, buông tay nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi hồi phủ, Đỗ Yểu Yểu thu được tin mới.

Thư cô gửi đến hầu phủ Vĩnh Ninh, Tống Hành Giai đã nhận được, nói xem không hiểu, mong nàng sau này đừng có dựa vào thân phận của mình, lại làm chuyện người khác không thể tưởng tượng.

Nhìn thấy khuôn mặt Tống Hành Giai ở hầu phủ ngày hôm đó, Đỗ Yểu Yểu nghĩ tới nghĩ lui cũng không từ bỏ ý định, nóng lòng thử, gửi cho hắn một phong tư.

Ngoại trừ người hiện đại, không ai xem hiểu nội dung.

——WeChat điện thoại thế kỷ 21, Yểu Yểu 5 năm khoa cử, 3 năm thi thử.

Nàng và anh Thanh Đại thường liên lạc nhờ điện thoại, anh từng gửi cho nàng《 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》, thường xuyên dùng WeChat kiểm tra bài tập của nàng.

Nếu cùng một người, anh nhất định sẽ hiểu nàng đang nói , gì.

Đây là ám hiệu thuộc về nền văn minh hiện đại.

Mà Tống Hành Giai nói anh xem không hiểu, cự tuyệt đến hợp tình hợp lý.

Hoàn toàn phù hợp với cách làm của cổ nhân.

Đỗ Yểu Yểu buồn bực lại uể oải.

Chẳng lẽ thật sự là mặt giống nhau, người lại bất đồng? Điều này đã quét sạch một chút hy vọng cuối cùng của nàng ở thế giới xuyên sách!

“Phu nhân, đại nhân mời ngài qua đó.” Ngân Diệp lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Đỗ Yểu Yểu.

Đỗ Yểu Yểu mới vừa tắm rửa xong, chỉ muốn vùi trong ổ chăn ấm áp, không muốn đi chút nào. Bất đắc dĩ vì tiền đồ, mặc quần áo màu vàng có lệ.

Sau khi đi qua, Thẩm Giai đã tắm gội xong, lại gần có thể ngửi được mùi rượu nhè nhẹ, hẳn là hồi phủ mới vừa uống.

“Cởi!” Hắn ngồi ở trên giường, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hôm nay, Đỗ Yểu Yểu đuối lý, thành thạo lưu loát cởi xiêm y, mặc yếm và khố đi đến trước mặt hắn.

“Lại đây.” Nàng thuận theo, giọng hắn ôn hòa không ít.

Đỗ Yểu Yểu ở kế bên, Thẩm Giai thuận thế ôm cô từ bên phải. Eo có vệt đỏ do Sở Tuân nhéo, hắn dùng lực, làm nàng đâu đến hé miệng hút khí.

Thẩm Giai ấn nàng ngồi trong lòng ngực, xốc lên chỗ kia xem kỹ, da thịt trắng nõn nà hiện lên vài dấu do người khác cố tình xoa véo, phiếm hồng hơi sưng.

Ngón tay hắn vuốt ve nơi đó, Đỗ Yểu Yểu sợ hắn tức giận mà ra sức, nhẹ nhàng rêи ɾỉ: “Đau……”

Thẩm Giai kéo tay. Lông mi đen nhánh rũ xuống, chăm chú cái yếm trắng tinh trước ngực nàng.

Một mảnh vải hơi mỏng, bọc không được cao ngất tròn trịa trước ngực. Đỉnh nhòn nhọn nhô ra, nương ánh đèn, mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm hồng hồng.

Trong mắt Thẩm Giai du͙© vọиɠ, cũng trộn lẫn với một ít cảm xúc khác.

Hắn cúi đầu, chóp mũi ngửi ở vυ' nàng.

Từng sợi hương đào ngọt, tựa từ toả ra từ rãnh sâu ở ngực.

Hắn há mồm, cắn đầṳ ѵú một bên.