Cuối cùng, được bà cụ Mễ ngầm đồng ý, Thái Kiều Chi nín cười nhận lấy bột lúa mì Mễ Thiên Ân đưa tới, vui vẻ khích lệ Mễ Thiên Ân thực sự là một anh trai tốt.
Một bên, mặt Tiêu Tuệ đỏ bừng lên, lúng túng đến đầu cũng không nhấc lên nổi.
Đứa con ruột của bà ta thực sự đào một cái hố to lớn cho mẹ mình. Đồ vật đã đưa đi, vậy thì bà ta phải lấy cái gì để nhận lỗi?
Mễ Thiên Ân chống nạnh ngẩng đầu ưỡn ngực, xem ra rất là tán thành khích lệ của Thái Kiều Chi đối với mình.
Mễ Điềm Điềm chớp mắt to, chậm rãi hồi phục tinh thần lại từ trong kinh hãi, nụ cười ngọt ngào nói nói cám ơn với Mễ Thiên Ân: "Cảm ơn anh trai Thiên Ân, em mời anh ăn canh trứng gà."
Nói xong thì liền đẩy canh trứng gà đã ăn gần một nửa đẩy lên trước mặt Mễ Thiên Ân, chủ động đưa thìa tới.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Mễ quan hệ rất thân cận, thường tụ lại cùng nhau chia sẻ các loại đồ ăn, tuổi càng nhỏ thì sẽ được đứa trẻ lớn một chút chăm sóc. Bởi vậy, Mễ Điềm Điềm nói ra đồng thời chia sẻ thức ăn hoàn toàn sẽ không bị thời gian ngăn cách ảnh hưởng.
Mễ Thiên Ân gắt gao tập trung vào bát canh trứng gà có mùi thơm nức mũi, rất rõ ràng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng ngẩng đầu nhìn cục u trên trán em gái nhỏ một chút, đau lòng cự tuyệt nói: "Vẫn là không được, Điềm Điềm em bị thương, nên bồi bổ một chút, anh không thể cướp đồ ăn của em.”
Tuy rằng cậu thật sự thật sự rất muốn ăn. . .
Mễ Điềm Điềm mới không tin, đều là trẻ con, ai còn không biết. Cô nghĩ đến một lý do, tiếp tục khuyên nhủ: "Anh trai anh cũng ăn đi, một bát lớn như vậy Điềm Điềm không ăn hết."
Mễ Thiên Ân nghe xong có chút động lòng, hai cái tay nửa muốn duỗi ra nửa không muốn mà nhìn canh trứng gà lại bị đẩy gần mấy phần.
Ba vị gia trưởng ở bên cạnh vây xem rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, liền ngay cả Tiêu Tuệ toàn bộ hành trình nghiêm mặt vào lúc này cũng cong khóe miệng, phản ứng của hai đứa nhóc này, thực sự là quá làm người ta bất ngờ, cũng quá đáng yêu.
"Được rồi." Bà cụ Mễ vung tay lên, nhìn về phía Tiêu Tuệ, "Vợ thằng hai, đợi lát nữa mẹ cho con một cái trứng gà, cũng chưng cho Thiên Ân bát canh trứng gà, đừng để đó cứ nhìn vào bát của em gái."
Xem như là khen thưởng cho cậu còn nhớ em gái bị thương, không tranh đoạt đồ ăn với cô.
Tiêu Tuệ sửng sốt, không nghĩ tới mẹ chồng sẽ nói như vậy, trứng gà ở trong nhà bọn họ là đồ ăn hiếm thấy, hơn nữa còn rất có dinh dưỡng, hiếm thấy có cơ hội mới có thể ăn một bữa, bà ta cho rằng ngày hôm qua ăn trứng gà xào rau thì phải lâu lắm mới có thể gặp lại được bóng dáng trứng gà. Nhưng hôm nay, mẹ chồng lại nhẹ hào phóng lấy ra hai trứng, một v cho Mễ Điềm Điềm, một con cho con trai của mình.
Đạo lý đồ tốt đưa tới cửa không từ chối, Tiêu Tuệ nở nụ cười đáp một tiếng, tha thiết mong chờ chờ bà cụ Mễ đi vào trong phòng lấy trứng gà.
Trong nhà phần lớn lương thực đều bị bà cụ Mễ giấu ở trong phòng, mỗi ngày chỉ có thể lấy ra một lượng đủ cho tất cả mọi người ăn một ngày đặt ở phòng bếp.
Vậy mà bọn họ chờ một lát, vẫn không thấy mẹ chồng nhấc chân hướng về trong phòng, đang lo lắng lời kia chỉ là hứa hẹn, liền nhìn thấy mẹ chồng có động tác.
Lúc trước bà cụ Mễ vẫn bảo vệ cháu gái, không đi đâu khác, đương nhiên đồ vật cất giấu trên người cũng chưa kịp lấy ra. Sau khi nói xong với Tiêu Tuệ, bà mới hậu tri hậu giác nhớ tới đến hai cái tay của mình còn đang cầm bốn cái trứng gà.
Bà liền nhấc hai cánh tay hướng lên trên, kéo ống tay áo lên một chút, lộ ra hai cái tay giấu ở trong tay áo. Sau đó bốn cái trứng gà cũng lộ ra bộ mặt thật của chúng nó.
Nhìn động tác của bà cụ Mễ, đôi mắt Tiêu Tuệ càng trợn càng lớn, cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở trong ánh mắt khϊếp sợ. Sau bà ta có thể quên mẹ chồng chính là người giấu đồ vật hay nhất trong cả gia đình.
Mễ Thiên Ân: "Oa, có trứng gà."
Mễ Điềm Điềm: "Oa, bà nội thật khỏe."