Hai đứa nhóc nhìn thấy tình cảnh này, há mồm cảm thán một phen, bọn họ cảm thấy bà nội thực sự là quá lợi hại, lại có thể từ trong quần áo biến ra trứng gà.
Bà cụ Mễ hưởng thụ dáng vẻ thán phục của mấy đứa cháu, cười híp mắt chọn ra một cái từ trong bốn cái trứng gà đưa cho Tiêu Tuệ, nói bà ta mau mau đi chưng trứng.
Tiêu Tuệ tiếp nhận trứng gà, hoảng hốt rời đi, cũng quên chính mình ban đầu từ phòng bếp đi ra là vì múc nước.
Rất nhanh, Mễ Thiên Ân cũng ăn canh trứng gà thơm ngát, nóng hổi.
Hai đứa nhóc mặt đối mặt ngồi ở trên băng ghế nhỏ, chụm đầu lại đồng thời thưởng thức đồ ăn ngon. Chỉ là bọn họ ăn một miếng liền muốn nhìn trong bát đối phương một chút, luôn cảm thấy đối phương thật giống như ăn ngon hơn? Thời điểm canh trứng gà ở trong bát còn còn lại gần một nửa, vui vẻ trao đổi, ăn càng thêm thơm ngọt.
Tình cảnh này lại khiến mấy người lớn một lần nữa cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Mà tâm tình bị đè nén trong lòng Tiêu Tuệ cũng ở trong quá trình bảo vệ hai đứa bé tạm thời trừ khử.
"Mẹ, trước tiên con đi làm cơm." Bà ta nói với bà cụ Mễ.
Bà cụ Mễ có chút không quá bình tĩnh khoát tay áo một cái: "Đi làm sớm đi, còn không làm thì lát nữa bọn họ trở về sẽ đói bụng."
Tiêu Tuệ ngượng ngùng nở nụ cười, quả nhiên không thể ôm bất kỳ kỳ vọng nào đối với mẹ chồng rằng bà sẽ biến thành một bà cụ ôn hòa.
Một trận căng thẳng bữa trưa, Tiêu Tuệ rốt cục làm xong, người tan tầm trở về ăn no bảy tám phần cũng không biểu thị bất mãn gì, nghỉ ngơi một lúc, liền lại đi làm việc.
Người đàn ông thành niên một ngày có thể kiếm 10 công điểm, một ngày phụ nữ có thể kiếm 8 công điểm, niên đại bây giờ, công điểm là sinh mạng của cả gia đình, liên quan đến chuyện bọn họ có thể chia được bao nhiêu lương thực, lấy được bao nhiêu tiền, có thể ăn no mặc ấm trong một năm hay không.
Đối với chuyện làm việc này, cũng không ai dám làm lỡ.
Bà cụ Mễ để Thái Kiều Chi buổi chiều cũng đi theo ra, bà ở nhà chăm sóc Tiểu Điềm Điềm bị thương.
Thái Kiều Chi ủy khuất đi rồi, trước khi đi mạnh mẽ hôn mấy cái ở trên khuôn mặt nhỏ mềm mại của con gái.
Mễ Điềm Điềm không hiểu tại sao mẹ đột nhiên hôn mình, chỉ có thể dâng tặng một nụ cười đơn thuần.
Lúc xế chiều, cô bị bà cụ Mễ yêu cầu lên trên giường nằm ngủ một giấc, cô ngoan ngoãn làm theo. Đợi đến khi tỉnh ngủ, Mễ Điềm Điềm phát hiện bên giường có thêm hai bóng người gần như giống nhau.
"Anh Thiên Hạo, anh Thiên Trạch." Mễ Điềm Điềm lập tức từ trên giường ngồi dậy, còn không triệt để tỉnh táo, liền giãy giụa hướng về l*иg ngực của đôi sinh đôi nhào tới.
Mễ Thiên Hạo bảy tuổi làm anh cả, trong ánh mắt hâm mộ của em trai vững vàng mà tiếp được em gái nhào tới. Thời điểm Mễ Điềm Điềm muốn chui vào trong l*иg ngực của cậu cọ cọ, đúng lúc phản ứng lại, nhẹ nhàng mà đẩy đầu nhỏ của em gái ra.
"Điềm Điềm cẩn thận, trên đầu em còn có một cục u, chạm vào sẽ đau." Mễ Thiên Hạo không nhẹ không nặng nghiêm túc nhắc nhở em gái.
Có đau không sao? Mễ Điềm Điềm khổ não nhớ lại một lúc, khi cô mới vừa tỉnh lại thật giống như rất đau, nhưng sau khi về nhà, tỉnh lại sau giấc ngủ, cô liền không đau chút nào nữa. Hiện tại là lần thứ hai tỉnh dậy, nếu như không phải anh trai nhắc nhở, cô cũng sắp quên đầu của mình bị đá đập trúng.
Cẩn thận cảm thụ một phen, Mễ Điềm Điềm vẫn không có bất kỳ cảm giác đau nào, liền vui cười hớn hở quay về anh trai lắc lắc đầu, nói: "Anh trai, em không đau, thật sự không đau chút nào."
Mễ Thiên Hạo ở một bên không nhịn được, vừa nói "Em gái lừa người", vừa nỗ lực dựa vào, vươn cổ dài ra, miệng hướng về cục u trên trán Mễ Điềm Điềm bắt đầu thổi vù vù.
Mễ Điềm Điềm cảm giác trán của chính mình ấm áp, còn có chút ngứa, "Khanh khách" bật cười, rất nhanh, anh em ba người nhốn nháo loạn tùng phèo.